Nam Thanh Niên Đột Nhập Vào Ngôi Nhà Bốn Tầng Nhưng Xảy Chân Bị Rơi Xuống Đất Chết

0 nhận xét
Sau khi đột nhập vào trụ sở của một công ty trong khu đô thị Đại Kim (Hà Nội) nghi trộm đồ, một thanh niên đã rơi từ tầng 4 xuống đất, tử vong.
Nam thanh niên rơi trước cửa ngôi nhà. Ảnh: Phương Sơn

Khoảng 5h sáng 30/5, nhiều người dân tại khu D4 khu đô thị Đại Kim, Hoàng Mai, nghe thấy tiếng chó sủa liên hồi và sau đó thấy tiếng động mạnh. Khi chạy ra đến trước cửa số nhà 126 họ phát hiện nam thanh niên nằm bất động.

Tại hiện trường, xác nam thanh niên nằm sõng soài dưới đất, cách cửa nhà khoảng hơn một mét. Toàn bộ cửa của ngôi nhà từ tầng 1 đến tầng 3 được khóa chặt, duy nhất một ô cửa sổ bằng kính trên tầng 4 mở toang.

Cách xác nam thanh niên vài mét, một cây cột điện cao áp cao đến tầng hai của ngôi nhà kế bên in rõ hình những dấu dép.

Ô cửa kính đang mở ở tầng 4 - nơi thanh niên nghi bị rơi: Ảnh: Phương Sơn

Nhận được tin báo, công an phường Đại Kim đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường để điều tra làm rõ nguyên nhân sự việc. Đến 9h cùng ngày, cơ quan pháp y đến khám nghiệm và đưa xác nam thanh niên về bệnh viện Thanh Nhàn. Hiện vẫn chưa thể xác minh được danh tính người này.

Theo cơ quan chức năng, nam thanh niên trên đã đột nhập vào ngôi nhà 4 tầng và lấy đi 2 chiếc điện thoại trị giá hơn 1 triệu đồng. Có thể, sau đó nghe thấy tiếng động ở trong nhà, anh ta đã nhảy qua ô cửa sổ trên tầng 4 để trốn thoát, và trượt chân rơi xuống đất.

Theo nhiều người dân sống trong khu D thuộc khu đô thị Đại Kim(Hoàng Mai, Hà Nội), khu vực này liên tục có những vụ đột nhập vào nhà để trộm đồ và xe máy.

Hỏa Hoạn Xảy Ra Ở Nhà Hàng Trên Phố Cổ Hà Nội

0 nhận xét
Ngọn lửa xuất phát từ gian bếp tầng 2 của một nhà hàng ở phố Nam Ngư (Hà Nội) và nhanh chóng lan rộng. Cột khói bốc cao khiến cư dân xung quanh náo loạn.
Ngọn lửa bốc nghi ngút trên tầng 2 của nhà hàng. Ảnh: Phương Sơn

8h30 sáng 30/5, khi các đầu bếp của nhà hàng Indochine 16 Nam Ngư (Hoàn Kiếm, Hà Nội) đang nấu ăn thì ngọn lửa bất ngờ bốc lên nghi ngút từ gian bếp tầng 2.

Đầu bếp cùng người dân nhanh chóng khống chế, nhưng lửa càng lúc càng lớn và lan toàn bộ khu bếp rộng khoảng 16 m2. Cột khói bốc cao, bao trùm tầng 2 của nhà hàng 2 tầng khiến cư dân xung quanh náo loạn.

Lực lượng PCCC đã dùng thang chuyên dụng và dẫn vòi rồng lên tầng 2 để khống chế đám cháy. Khoảng 20 phút sau, lửa được dập tắt.

Nhiều đồ đạc bị thiêu rụi. Ảnh: Phương Sơn

Tại hiện trường, nhiều đồ đạc trong phòng bếp trên tầng 2 bị cháy rụi. Khu vực áp mái được làm bằng tre, nứa bị cháy xém, rất may không ai bị thương.

Trước đó tối 24/5, tại cửa hàng quần áo 3 tầng trên phố Gia Ngư (Hoàn Kiếm, Hà Nội) lửa bùng cháy thiêu rụi toàn bộ đồ đạc. Hơn một giờ sau, cảnh sát PCCC mới dập tắt được hỏa hoạn. Một người bị thương nặng.

Dựng Màn Kịch Để Cướp 2,7 Tỷ Đồng Của Chủ

0 nhận xét
Bán vàng cho ông chủ dược hơn 2,7 tỷ đồng, người làm công của tiệm kim hoàn dàn cảnh bị cướp để chiếm đoạt tiền.

Ngày 29/5, Công an TP Cần Thơ chuyển kết luận điều tra sang VKS cùng cấp đề nghị truy tố thợ bạc Nguyễn Thanh Hoàng (30 tuổi, ngụ Hậu Giang) về tội Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản.

7 người cùng quê với Hoàng là Nguyễn Văn Trường, Nguyễn Văn Thiện, Lê Quang Trí, Lê Thanh Hiệp, Lê Thanh Thảo và Lê Thanh Bạch Lê Thanh Liêm bị đề nghị truy tố tội Chứa chấp hoặc tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có.

Theo cơ quan điều tra, sáng ngày 30/5/2011 chủ tiệm vàng Lê Phát (Ninh Kiều, Cần Thơ) đưa Hoàng 70 cây vàng 24k lên An Giang giao cho khách hàng. Sau khi nhận hơn 2,7 tỷ đồng, trên đường về thợ bạc này nảy sinh lòng tham nên điện thoại cho bạn bè và người thân đón đường lấy hết tiền đưa đi cất giấu.

Về gần đến Cần Thơ, hai người bạn của Hoàng phối hợp dàn cảnh đạp té xe để người thợ bạc hoang báo bị cướp.

Hôm sau, Công an TP Cần Thơ đã vạch trần âm mưu của Hoàng, kịp thu hồi được trên 2,6 tỷ đồng. Số còn lại, Trí và Thiện đã dùng để trả tiền thua cá độ bóng đá sau khi được Hoàng chia "chiến lợi phẩm".

Phát Hiện Được Động Mại Dâm Trong Quán Tẩm Quất

0 nhận xét
Chủ quán yêu cầu nữ nhân viên ăn mặc hở hang, gạ gẫm khách đến tẩm quất, massage mua dâm ngay tại chỗ với giá 200.000 đồng.

Công an quận Hà Đông, Hà Nội đang tạm giữ Hoàng Thị Hảo (39 tuổi, ở huyện Yên Sơn, tỉnh Tuyên Quang) để làm rõ về hành vi chứa chấp mại dâm.

Liên kết
Hai cô gái bán dâm bị đưa về cơ quan điều tra. Ảnh: Bá Việt.

Đêm 25/5, cảnh sát bắt quả tang hai đôi nam nữ bán dâm trong quán tẩm quất Duyên Thầm (phường Vạn Phúc, quận Hà Đông). Hai cô gái đến từ hai tỉnh miền núi khai làm theo chỉ đạo của chủ quán.

Hảo mở quán tẩm quất hoạt động mại dâm trá hình từ nửa năm nay. Hai nữ nhân viên massage, đấm lưng không được trả lương mà thu nhập chủ yếu từ bán dâm. Họ được yêu cầu ăn mặc mát mẻ, lả lơi với khách để mồi chài đi "vui vẻ".

Mỗi lần khách mua dâm, Hảo thu 200.000 đồng.

Cơ Quan Điều Tra Tỉnh Cần Thơ Vừa Kết Thúc Vụ Làm Bằng Gỉa

0 nhận xét
Sau hơn hai tháng điều tra, cơ quan chức năng đã đề nghị truy tố Cao Băng Giang và Nguyễn Việt Anh về tội Làm giả tài liệu, con dấu của cơ quan, tổ chức.

Ngày 26/5, cơ quan An ninh điều tra Công an Cần Thơ cho biết, vừa kết thúc điều tra vụ làm bằng dược sĩ giả liên quan đến Cao Băng Giang (40 tuổi, ngụ Quảng Bình) và Nguyễn Việt Anh (33 tuổi, ngụ Bình Thuận). Cả hai bị đề nghị truy tố tội Làm giả tài liệu, con dấu của cơ quan, tổ chức.
Một trong những văn bằng được nhà chức trách ở miền Tây xác định là giả. Ảnh: Thiên Phước

Theo cơ quan điều tra, đầu năm nay, Sở Y tế TP Cần Thơ thanh tra nhiều cơ sở hoạt động y dược đã tình nghi 6 bằng dược sĩ có dấu hiệu bất minh. Trong đó đáng nghi vấn nhất là bằng dược sĩ của Lê Thị Thắm được cấp bởi một trường đại học y dược tại TP HCM.

Bị cơ quan điều tra triệu tập, Thắm khai do quen biết với Giang qua mạng nên đã nhờ anh này giúp đỡ để có được tấm bằng dược sĩ bổ sung hồ sơ mở tiệm thuốc tây. Thắm chỉ cần đưa bản photo chứng minh nhân dân với hai tấm ảnh cho Giang là đã có được tấm bằng.

Từ manh mối này, ngày 18/3, cơ quan điều tra bắt Giang. Anh ta khai, trong một năm qua đã bán được 137 bằng cấp các loại thông qua "nhà sản xuất" bằng giả là Nguyễn Việt Anh.

Kết hợp với Công an TP HCM khám xét nơi ở của Việt Anh, Công an TP Cần Thơ thu giữ nhiều con dấu, máy tính với 180 bằng cấp giả các loại.

Xế Hộp Đâm Phải Giải Phân Cách Do Tránh Xe Máy Đi Cùng Chiều

0 nhận xét
Do tránh chiếc xe máy đi cùng chiều, xế hộp đã đâm vào dải phân cách khiến đầu xe hư hỏng nặng, sự việc đã khiến đoạn đường Trường Trinh bị ùn tắc cục bộ.

Sự việc xảy ra vào khoảng 20h30 ngày 25/5 tại tuyến đường Trường Chinh (đoạn gần ngã tư Sở, quận Đống Đa, Hà Nội).

Vào thời điểm trên, chiếc xe ô tô mang biển kiểm soát 29S - 29** lưu thông hướng Ngã Tư Sở - Trường Chinh, đến trước số nhà 256 thì tránh một chiếc xe máy đi cùng chiều, đâm thẳng vào dải phân cách .

Cú đâm dải phân cách khiến đầu xe ô tô hư hỏng nặng

Cú va chạm đã khiến phần đầu của chiếc ô tô hoàn toàn bị biến dạng, bánh xe phía trước bên trái cũng bị nghiêng và văng ra khỏi xe. Người điều khiển xe máy thấy chiếc ô tô bị tai nạn cũng lập tức chạy trốn.

Vụ tai nạn gây tắc đường cục bộ ở đường Trường Trinh

Lúc này, một tài xế xe buýt đã liên hệ với đội cứu hộ giao thông, nhưng phải hơn 1 tiếng sau lực lượng này mới có mặt. Tuyến đường Trường Chinh rơi vào ùn tắc nghiêm trọng

Lại Thêm Vụ CSGT Bị Người Dân Bắt Lại Khi Đang Làm Nhiệm Vụ

0 nhận xét
Cho rằng cảnh sát giao thông trẻ đang làm nhiệm vụ trên đường có liên quan đến vụ thiếu nữ bị ngất phải đưa vào viện cấp cứu, khoảng 200 người dân đã chặn xe cảnh sát.

Trưa 24/5, sau vài tiếng cấp cứu tại Bệnh viện đa khoa phố Nối, chị Lê Thị Thủy (28 tuổi ở xã Giai Phạm, huyện Yên Mỹ, Hưng Yên) đã tỉnh lại. Nằm bên giường bệnh, mắt trái sưng húp, chị kể lại sự việc vào buổi sáng cùng ngày.

Chị Thủy bên giường bệnh. Ảnh: Thái Thịnh.

Theo chị Thủy, khoảng 8h cùng ngày, chị cùng em họ là Lê Cảnh Lâm (23 tuổi) đi xe máy trên đường 206B qua xã Vĩnh Phúc (Văn Giang, Hưng Yên) cả hai không đội mũ bảo hiểm. Tại đây có một tổ cảnh sát giao thông (3 người) đang làm nhiệm vụ.

Ngồi sau xe, chị Thủy cho biết, lúc đó một cảnh sát giao thông từ bên trái đường bước ra, không thổi còi hay ra hiệu lệnh dừng xe. "Người này đã vung dùi cui lên. Em trai né được còn tôi không kịp phản ứng gì nên trúng mắt...", chị Thủy kể và cho hay xe máy chạy tiếp được 200 mét thì chị bị ngất.

Theo anh Lâm, khi chị Thủy ngất anh đã hô hoán những người đi đường đưa nạn nhân vào viện cấp cứu. Phát hiện 3 cảnh sát lên xe rời khỏi hiện trường, anh đã phóng xe máy theo và hô hoán người dân chặn lại.

Nam thanh niên này cung cấp, người trực tiếp dùng dùi cui gây ra sự việc là cảnh sát Nguyễn Quốc Sáng.

Chiếc xe 3 cảnh sát giao thông huyện Văn Giang bị người dân chặn lại.

Chiều cùng ngày, thượng tá Đào Trọng Thuần, Phó trưởng công an huyện Văn Giang cho biết, 3 cảnh sát trong tổ làm việc gồm thiếu úy Nguyễn Văn Hiếu, trung úy Vũ Ngọc Khuyến và người trực tiếp liên quan là Nguyễn Quốc Sáng. Theo báo cáo ban đầu, người vi phạm phóng với tốc độ cao, khi cảnh sát giơ gậy ra lái xe đã cố phóng nên xảy ra sự việc.

"Công an huyện đã tạm đình chỉ 3 cảnh sát để viết kiểm điểm, tường trình rõ sự việc. Đúng - sai thế nào công an huyện sẽ xử theo pháp luật", thượng tá Thuần nói và cho hay đã xuống bệnh viện thăm hỏi bệnh nhân. Lãnh đạo công an huyện cũng đã trực tiếp báo cáo Ban giám đốc công an tỉnh.

Phó trưởng công an huyện Văn Giang cho biết thêm, khi xảy ra sự việc có khoảng 200 người dân đã quây kín xe công an cùng 3 cảnh sát giao thông. Trước tình huống này, thiếu úy Sáng buộc phải nhận lỗi đã dùng gậy vụt vào người vi phạm luật giao thông.

Theo lãnh đạo công an huyện Văn Giang, thiếu úy Sáng mới về công tác tại đơn vị một năm nay, chưa từng để xảy ra sai phạm nào.

Hiệp Hội Taxi Hà Nội Đề Nghị Xem Taxi Là Phương Tiện Công Cộng

0 nhận xét
Theo Hiệp hội taxi Hà Nội, với khoảng 17.000 xe, taxi ở Hà Nội vận chuyển được 100 triệu hành khách mỗi năm, đóng góp hàng trăm tỷ tiền thuế, giải quyết nhiều việc làm. Vì vậy, cần coi taxi là phương tiện công cộng chứ không phải xe cá nhân.

Hiệp hội taxi Hà Nội vừa có văn bản kiến nghị UBND thành phố nhiều vấn đề không hợp lý của đề án Quản lý hoạt động vận tải khách bằng taxi trên địa bàn giai đoạn 2010-2015, định hướng đến 2030 của Sở Giao thông Vận tải.

Theo Chủ tịch Hiệp hội taxi Hà Nội Đỗ Quốc Bình, với 114 doanh nghiệp và khoảng 17.000 đầu phương tiện, trong năm 2011 các doanh nghiệp đã vận chuyển được khoảng 100 triệu lượt hàng khách công cộng, đóng góp cho thành phố hàng trăm tỷ đồng tiền thuế nhập khẩu, thuế tiêu thu đặc biệt, thuế VAT, giải quyết công ăn việc làm cho hơn 30.000 lao động. Trong khi các doanh nghiệp taxi không được hưởng bất kỳ ưu đãi nào từ chính sách ưu đãi đầu tư trong nước của Thủ tướng thì xe buýt tại Hà Nội năm 2011 phải trợ giá tới 1.084 tỷ đồng.

Theo Hiệp hội taxi Hà Nội, cần coi taxi là phương tiện công cộng. Ảnh: Bá Đô.

Người đứng đầu hiệp hội này phân tích, nếu chỉ dùng xe cá nhân để chở 100 triệu hành khách mỗi năm thay cho taxi thì phải tăng thêm 150.000 đầu xe, đồng nghĩa với việc tăng khả năng ùn tắc, ô nhiễm, quá tải điểm đỗ.

Trong khi Sở Giao thông Vận tải có quan điểm hầu hết taxi hoạt động trong 10 quận nội thành, tuy đáp ứng tốt nhu cầu đi lại của người dân nhưng cũng là tác nhân gây ùn tắc giao thông thì Hiệp hội taxi lại cho rằng chính sự phát triển ồ ạt của ôtô cá nhân và xe máy không có định hướng kiểm soát là nguyên nhân chính.

Hiệp hội taxi Hà Nội kiến nghị không nên coi taxi là thủ phạm chính, là phương tiện cá nhân cần ngăn cấm và hạn chế. Định kiến chưa có cơ sở khoa học này sẽ gây nhiều khó khăn cho các doanh nghiệp và làm cho người tiêu dùng phải trả giá cước cao hơn cho dịch vụ này.

"Taxi là phương tiện chở khách, đóng thuế thường xuyên cho thành phố, tạo công ăn việc làm cho người lao động. Vì vậy, taxi phải được coi lài phương tiện công cộng, không phải xe cá nhân", người đứng đầu Hiệp hội taxi Hà Nội kiến nghị.

Liên quan tới chủ trương tạm dừng thành lập mới các đơn vị taxi trong giai đoạn 2012-2015 của Sở Giao thông, Hiệp hội taxi cho rằng đây là việc làm đúng, tuy nhiên có thể vi phạm luật doanh nghiệp.

Nhiều điểm khác trong đề án cũng bị cho là không hợp lý. Ví dụ, việc đồng hồ phải tự in hóa đơn là không khả thi và khó thực hiện, vì hầu hết khách hàng không có nhu cầu lấy hóa đơn khi đi một quãng đường ngắn mà hóa đơn lại phải in quá chi tiết như mã số, mã vạch đồng hồ, số tiền phụ thu, phí phát triển. Hơn nữa, đồng hồ tính cước taxi hiện nay đều được cơ quan có thẩm quyền về đo lường kiểm định và kẹp chì, khách hàng sử dụng taxi khi có yêu cầu thì lái xe đều viết biên lai cước phí có đầy đủ thông tin.

Về việc thống nhất màu sơn cho toàn bộ taxi, Chủ tịch hiệp hội taxi Hà Nội cho rằng không nên làm bởi các doanh nghiệp cạnh tranh bằng thương hiệu. Nếu điều này được thực hiện sẽ gây nhiều khó khăn cho khách hàng đi xe vì không nhớ hãng khi phát sinh khiếu nại như quên đồ, lái xe có hành vi không đúng mực.

Ngoài ra, cũng không nên phân vùng hoạt động taxi. Bởi đây là loại hình vận tải hành khách công cộng có lịch trình và hành trình theo yêu cầu của khách hàng. Việc phân vùng gây bất bình đẳng trong kinh doanh, tạo cơ chế độc quyền cho một số đơn vị.

Ba Nghi Phạm Trốn Lệnh Truy Nã Ở Quảng Ngãi Bị Bắt

0 nhận xét
Một ngày sau cuộc truy tìm thành công kẻ vượt ngục của 150 cảnh sát tại Quảng Ngãi, 3 nghi phạm đang trốn lệnh truy nã khác đã bị bắt.

Cụ thể, Trần Khiêm Nhật ở xã Bình Thạnh, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi, bị truy nã về hành vi gây rối trật tự công cộng và bị bắt hôm 22/5. Cùng ngày, Phòng cảnh sát truy nã tội phạm cũng đã vận động Nguyễn Văn Việt và Trần Anh Khoa ở xã Bình Thạnh, ra đầu thú.

Ba người này bị Cơ quan cảnh sát điều tra, Công an huyện Bình Sơn khởi tố, ký lệnh bắt giam vào tháng 4, nhưng đã bỏ trốn khỏi địa phương cho đến nay.

Bùi Văn Thảo (bị truy nã toàn quốc) bị bắt hôm 22/5. Ảnh: Trí Tín.

Trước đó, ngày 20/5, Phòng cảnh sát truy nã tội phạm cũng vận động Nguyễn Văn Trung (xã Bình Mỹ) ra đầu thú. Trung từng bị cơ quan cảnh sát điều tra, Công an huyện Trà Bồng khởi tố, ký lệnh bắt giam vì tội Gây rối trật tự công công cộng. Anh ta bỏ trốn từ năm 2010.

Trao đổi với chúng tôi sáng nay, trung tá Phùng Đình Đại, Đội trưởng Phòng Cảnh sát truy nã tội phạm cho biết đã giao Nhật, Việt và Khoa sang Công an huyện Bình Sơn xử lý; còn Trung giao Công an huyện Trà Bồng.

Ngày 22/5, Công an tỉnh Quảng Ngãi vây bắt thành công Bùi Văn Thảo (Thảo "Hitler", bị truy nã toàn quốc do bắt con tin, tống tiền) trên khu vực núi Bút giữa trung tâm TP Quảng Ngãi.

Sáng nay, lãnh đạo Công an tỉnh Quảng Ngãi đã thưởng nóng 5,5 triệu đồng cho Công an huyện Tư Nghĩa, cảnh sát cơ động, Công an TP Quảng Ngãi vì thành tích xuất sắc khi bắt Thảo "Hitler".

Do Bất Cẩn Làm Cháy Cây Xăng Bé Trai Bốn Tuổi Tử Nạn

0 nhận xét
Chiều 21/5, cây xăng ở góc đường Nguyễn Oanh – Nguyễn Văn Lương (phường 17, quận Gò Vấp, TP HCM) đang bơm nhiên liệu vào bồn bất ngờ bùng cháy.
Xe máy và tủ thuốc lá bị cháy rụi. Ảnh: An Nhơn

Ngọn lửa bốc lên ở khu vực nhà kho. Bé Vũ Mạnh Duy (4 tuổi), con của chị Lương Thị Lựu (29 tuổi) bán thuốc lá ở vỉa hè đang ngủ nhờ tại nhà kho của cây xăng bị chết cháy.

Theo nhân chứng, khoảng 15h45, xe bồn bơm xăng vào bồn chứa ở nhà kho. Khi bơm đầy, xăng chảy tràn ra ngoài. Lúc này trời mưa, ngoài mái hiên cây xăng, ông Phạm Văn Tới (45 tuổi) chạy xe Air Blade tấp vào trú. Đột nhiên một tia lửa từ phía ngoài bén vào dòng xăng chảy, hoả hoạn bùng lên khiến ông Tới bỏ chạy.

Phía ngoài, bà chủ bán thuốc lá cũng bồng đứa con nhỏ trên tay nhanh chân chạy, quên con trai lớn nằm ngủ bên trong. Ngọn lửa lan vào hàng xe máy đang đậu ở sát cây xăng, sau đó bắt vào tủ thuốc lá của chị Lựu.

Nhà kho bị cháy thiêu chết bé trai đang ngủ tại đây. Ảnh: An Nhơn

Lực lượng chữa cháy quận Gò Vấp sau đó đã có mặt, đám cháy được dập tắt nhưng mọi người phát hiện bé Duy đã chết trong nhà kho.

Tại hiện trường, xe Air Blade của ông Tới và một số xe máy khác tại cây xăng bị cháy nham nhở. Cây xăng cũng bị lửa thiêu rụi một phần.

Dùng Ớt Bột Vận Chuyển Ma Túy Để Qua Mặt Chó Nghiệp Vụ Cảnh Sát

0 nhận xét
Tội phạm ma túy thường dùng chiêu tẩm bột tiêu, ớt ở ngoài gói ma túy nhằm đánh lạc hướng chó nghiệp vụ của cảnh sát.

Đêm 18/5, hành khách Nguyễn Thị Minh Loan (quốc tịch Australia) đi chuyến bay VN773 từ TP HCM đến Australia bị hải quan sân bay Tân Sơn Nhất phát hiện nghi vấn trong hành lý.

Kiểm tra valy, hải quan phát hiện quanh thành phía trong có 5 túi nylon đựng chất màu trắng dạng bột, bên ngoài có thêm một lớp bao nylon tẩm bột ớt và tiêu, cuối cùng là lớp giấy bạc được ép quanh thành va ly, sau đó được gia cố bằng ốc vít.

Valy chứa các bao nylon chứa ma túy. Ảnh: hải quan sân bay cung cấp

Tổng trọng lượng 5 túi ma túy này hơn 1,3 kg. Toàn bộ hồ sơ và tang vật vi phạm đã được bàn giao cho Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy (PC47) - Công an TP HCM để tiếp tục điều tra làm rõ.

Theo một cán bộ điều tra, tội phạm ma túy thường dùng chiêu tẩm bột tiêu, ớt ở ngoài gói ma túy nhằm đánh lạc hướng chó nghiệp vụ của cảnh sát. Chỉ hơn một tháng qua, Hải quan cửa ngõ hàng không phía Nam đã bắt giữ nhiều vụ vận chuyển ma túy, chỉ riêng các chuyến bay đi Australia đã có 3 vụ với hơn 9 kg.

Nam Thanh Niên Đập Tủ Cướp Vàng Ngay Giữa Trung Tâm Thương Mại

0 nhận xét
Nam thanh niên giả vờ hỏi mua nữ trang để cưới vợ rồi nhanh tay cầm gậy sắt đập tủ kính, cướp vàng tẩu thoát.

Chiều 19/5, tại tiệm vàng Năm Tiến, Trung tâm thương mại xã Kim Long (Châu Đức, Bà Rịa - Vũng Tàu), nam thanh niên hơn 30 tuổi, mặc áo carô trắng vào tiệm vàng hỏi mua bộ nữ trang để cưới vợ. Sau khi xem nhiều dây chuyền, lắc nhẫn, anh ta lấy điện thoại ra đòi chụp hình nhưng bị chủ tiệm vàng là bà Nguyễn Thị Lành từ chối.

Nam thanh niên này bỏ đi, khoảng 10 phút sau quay lại, nhưng đã thay chiếc áo trắng thành áo xanh nhạt và tiếp tục đòi đeo thử sợi dây chuyền to nhất có trong quầy. Thấy khả nghi bà chủ tiệm vàng từ chối. Anh ta không bỏ đi mà đứng xem cá cảnh ở phòng khách.

Quầy vàng bị đập vỡ kính. Ảnh: Tiền Phong.

Khi bà chủ tiệm đang trao đổi với hai vợ chồng đến mua vàng, gã thanh niên cầm một cây sắt đập tủ kính lấy vàng và lên xe máy phóng đi. Khi bỏ chạy, tên cướp đã đánh rơi một chiếc lắc.

Chủ tiệm Nguyễn Thị Lành cho hay, cửa hàng bị mất gần 20 chiếc lắc với hơn 6 lượng vàng.

Tại hiện trường, tủ kính bị đục bể lớp kính dày 10 mm. Công an huyện Châu Đức đã giám định hiện trường điều tra vụ cướp.

Nhiều Nguyên Nhân Được Đặt Ra Quanh Vụ Tai Nạn Xe Khách Rơi Xuống Cầu Sêrêpôk

0 nhận xét
Nhiều người cho rằng, tài xế ôtô khách vì tránh người băng qua mà đâm vào lan can cầu Sêrêpôk làm xe rơi xuống sông, trong khi Thứ trưởng Bộ Giao thông Vận tải khẳng định, hiện trường không có dấu hiệu khác thường.

Xe khách 49 chỗ ngồi của hợp tác xã Quyết Thắng chở theo gần 60 người xuất bến ở huyện M' Đrắk, cách Buôn Ma Thuột gần 100 km chiều 17/5. Ngoài tài xế Phạm Ngọc Lâm (44 tuổi, ngụ Khánh Hòa), phía nhà xe còn có tài xế 2 là Lê Công Bằng (42 tuổi) và nhân viên nữ Mai Thị Thanh Ngọc (25 tuổi).

Theo ông Nguyễn Thành Đức, Chủ nhiệm hợp tác xã xe Quyết Thắng, đến 20h30 cùng ngày, khi tới huyện Krông Păc, cách Buôn Ma Thuột 38 km thì bị xì bầu hơi ở phía trái sau đuôi xe. Nhận được tin báo, ông cử hai nhân viên kỹ thuật xuống hiện trường. Sau 30 phút, xe tiếp tục cuộc hành trình. Xe bị nạn là loại đời mới được mua cách đây 3 năm.

"Xe có 6 bầu hơi, 4 ở sau và 2 phía trước. Đây là hệ thống để xe chạy được êm, thay dàn nhíp của những xe cũ ngày xưa. Khi bầu hơi bị xì chỉ làm cho hành khách ngồi trên xe cảm giác bị dằn, không êm chứ không ảnh hưởng gì đến kỹ thuật của xe", ông Đức nói.

Cũng theo ông Đức, do sở thích của người dân muốn tiết kiệm thời gian, lên xe ngủ đến sáng thì tới nơi nên nhà xe tổ chức đi đêm. Mỗi ngày có 3 xe xuất phát ở Đăk Lăk từ 18h, 19h và 20h đi Sài Gòn và chiều ngược lại cũng 3 xe tương tự giờ trên. Tài xế Lâm vào làm tại công ty hơn một năm và chạy tuyến đường này khoảng 6 tháng. “Anh Lâm có nhiều kinh nghiệm trong nghề. Trước khi chạy đường dài, tôi đã đào tạo Lâm chạy các tuyến đường xe buýt ở Nha Trang”, ông Đức cho biết.

Chiếc xe khách biến dạng khi được kéo lên từ mép sông Sêrêpôk. Ảnh: A.Nam

Vị chủ nhiệm hợp tác xã cho rằng nguyên nhân ban đầu là tài xế Lâm tránh hai thanh niên đi ngược chiều. “Khi tới hiện trường, tôi nghe nhiều người dân kể là lúc đó có hai thanh niên trộm chó bị người dân đuổi chạy xe máy ngược chiều lao vào xe Quyết Thắng nên tài xế Lâm đánh lái”, ông Đức nói.

Tuy nhiên, ông Hiệu, nhà ở ngay dưới chân cầu Sêrêpôk lại cho rằng đây chỉ là tin đồn. Tự nhận mình là người bị nhóm trộm vào lấy mất chó và chim cảnh nhưng ông Hiệu cho biết sự việc đã xảy ra từ mấy hôm trước rồi chứ không phải trong đêm xảy ra tai nạn.

Khẳng định có một người đàn ông đi trên cầu ngay thời điểm xảy ra tai nạn nhưng một người phụ nữ khác có mặt ở hiện trường ngay khi chiếc xe khách rơi xuống Sêrêpôk lại bác bỏ về vụ trộm chó tại địa phương. "Tôi nhìn thấy một người đàn ông đi ngược chiều với xe khách và sau đó thì lẩn hút rất nhanh trong bóng đêm. Cũng có thể do tránh người đàn ông này mà ôtô khách bị lạc tay lái. Hoàn toàn không có chuyện truy đuổi trộm", chị này cho hay.

Trong khi đó, trao đổi với chúng tôi, ông Nguyễn Văn Toàn, trưởng công an xã Hòa Phú cho biết ngay sau tai nạn, một cặp vợ chồng được cho là đi phía sau xe khách đã ra làm chứng. Theo lời khai của họ thì xe khách đang đi đột nhiên loạng choạng, mất lái lao qua thành cầu. Phía trước hoàn toàn không có người.

Chiều 18/5, có mặt tại Đăk Lăk để tham gia giải quyết vụ tai nạn, Thứ trưởng Bộ Giao thông Vận tải Nguyễn Ngọc Đông cho biết, ghi nhận hiện trường cho thấy cơ sở hạ tầng cầu, đường, hệ thống biển báo đều không có dấu hiệu gì khác thường. "Bước đầu có thể kết luận tai nạn do lỗi điều khiển phương tiện. Chúng tôi đã giao các cơ quan chức năng tiếp tục làm rõ vụ việc, khi có kết luận cụ thể sẽ công khai", ông Đông cho biết.

Hiện, hộp đen của xe khách xấu số đã được thu giữ để điều tra. Đại tá Nguyễn Văn Định, Phó giám đốc Công an tỉnh Đăk Lăk cho biết chưa thể kết luận nguyên nhân vụ việc, riêng đối với xe khách bị nạn thì cơ quan điều tra xác định là loại 49 chỗ. Về trách nhiệm của các cá nhân liên quan, ông Định cho biết do hai tài xế trên xe đã thiệt mạng nên việc có khởi tố vụ án, khởi tố bị can hay không phải chờ điều tra thêm. Trước mắt đơn vị vận tải sẽ chịu trách nhiệm về phần dân sự.

Từ thành cầu - nơi chiếc xe khách đâm vào, xuống dưới mép sông Sêrêpôk có độ cao chừng 20 mét. Ảnh: A.Nam.

Báo cáo với đoàn công tác của Bộ Giao thông Vận tải và Ban An toàn giao thông quốc gia, Chủ tịch UBND tỉnh Lữ Ngọc Cư xác nhận con số tử vong sau tai nạn đến chiều 18/5 là 34, trong đó phần lớn là người có hộ khẩu tại tỉnh nhà, chỉ có 6 người ở nơi khác. Số người bị thương đang điều trị tại Bệnh viện Đa khoa Đăk Lăk là 15, trong đó có 2 trường hợp đang trong tình trạng nguy kịch.

Ông Cư cho biết, ngay sau tai nạn, mọi lực lượng đã được huy động tham gia cứu hộ, cứu nạn. Đến gần 3h sáng công tác cứu người đã hoàn tất. Việc bảo vệ hiện trường để phục vụ công tác điều tra cũng đã được cơ quan chức năng tiến hành bảo đảm đúng quy trình.

Tai Nạn Xe Khách Rơi Xuống Sông Làm 34 Người Tử Nạn

0 nhận xét
Đêm 17/5, khi qua cầu Sêrêpôk trên quốc lộ 14 - ranh giới giữa tỉnh Đăk Lăk và Đăk Nông - chiếc xe chở gần 60 hành khách đã lao vào thành cầu rồi văng xuống sông từ độ cao 18 m. 34 người thiệt mạng, hàng chục người bị thương.

Xe khách gặp nạn là của Hợp tác xã vận tải Quyết Thắng ở xã Hòa Đông (Krông Păc, Đăk Lăk) xuất phát từ huyện Krông Păc đi TP HCM. Chiếc xe bị bẹp dúm khi rơi xuống mép sông Sêrêpôk.


Xe khách biến dạng sau khi rơi xuống sông. Ảnh: Tây Nguyên.

Trao đổi với chúng tôi, Phó chủ tịch UBND Đăk Lăk Đinh Văn Khiết cho biết, ngay trong đêm lực lượng cứu hộ và người dân đã đưa các nạn nhân ra ngoài.

"Chiếc xe bị ngập một phần ở đầu, lại bẹp dúm nên việc cứu người gặp khó khăn. Đến hơn 3h sáng, công tác cứu hộ mới kết thúc, 34 người thiệt mạng, 25-26 người bị thương được đưa đến các bệnh viện lân cận", ông Khiết cho biết thêm.

Cũng theo ông Khiết, bước đầu tỉnh sẽ hỗ trợ gia đình mỗi nạn nhân tử vong 6 triệu đồng, mỗi người bị thương 3,5 triệu đồng.

34 người đã chết trong vụ tai nạn. Ảnh: Tây Nguyên.

"Chưa bao giờ lại có sự việc kinh khủng như thế. Trong một đêm chúng tôi tiếp nhận liên tiếp hàng chục thi thể biến dạng", một cán bộ bệnh viện Đa khoa Đăk Lăk cho hay. Ngay trong đêm bệnh viện đã huy động toàn bộ lực lượng, các khoa phòng để tiếp nhận các nạn nhân. Hiện vẫn còn 3 người chưa xác định được danh tính.

Cầu Sêrêpôk bắc qua dòng sông lớn nhất Tây Nguyên. Ảnh Google Map.

Cầu Sêrêpôk còn gọi là cầu 14 nằm trên quốc lộ 14 nối tỉnh Đăk Lăk và Đăk Nông có chiều dài trên 176 m, rộng 7 m, cao hơn 4 m. Cây cầu này bắc qua dòng sông Sêrêpôk - dòng sông lớn nhất Tây Nguyên với chiều dài gần 300 km.


Những Địa Đạo Của Thiết Tặc Ở Thung Lũng Tình Yêu Lâm Đồng

0 nhận xét
Bên dưới Thung lũng Tình yêu - điểm du lịch nổi tiếng của Đà Lạt (Lâm Đồng), chằng chịt những tuyến hầm dài hàng trăm mét, cao gần 2 m, được chống bằng gỗ thông, nhằm phục vụ việc khai thác thiếc trái phép.

Từ trước Tết Nguyên đán 2012, "thiếc tặc" bắt đầu tấn công khu rừng giáp ranh thung lũng Tình yêu bởi trữ lượng khoáng sản này dưới lòng đất của khu du lịch rất lớn. Để tránh cơ quan chức năng, lại thuận tiện trong việc vận chuyển đất và quặng từ trong hầm ra ngoài, giới đào thiếc xây dựng một hệ thống đường hầm chằng chịt ngay trong lòng đất thung lũng.

Một người dân địa phương cho biết, nông trại của anh ở gần khu vực này nên đã khá nhiều lần tham quan địa đạo của "thiếc tặc". Anh miêu tả những đường hầm này dài hàng trăm mét, được chống bằng gỗ thông rất kiên cố, chiều rộng hầm từ 0,8 đến một mét, cao gần 2 mét, người đi bên trong rất thoải mái. Trong hầm được trang bị nhiều thứ như điện, hệ thống thoát khí và đường cấp thoát nước…

Một cửa vào đường hầm địa đạo bên dưới thung lũng Tình yêu. Ảnh: Quốc Dũng.

Năm 2011, dân khai thác thiếc cũng đã làm một địa đạo ở khu vực cuối làng Đất Mới rất gần với thung lũng Tình yêu. Từ địa đạo này, đất và quặng đào trong hầm được vận chuyển ra bên ngoài bằng xe gắn máy. Bên ngoài miệng hầm, họ dựng lên một căn nhà rộng phủ lưới đen như những nhà trồng địa lan và hồng môn, thực tế nhà lưới này dùng để che chắn lượng đất được chuyển từ trong hầm ra.

Ông Phan, một nông dân nói rằng khai thác thiếc là siêu lợi nhuận. Hạt thiếc to bằng lon sữa bò đã nặng tới 1,3 kg, giá bán trên thị trường hiện nay 300.000 đồng một kg. "Cứ vài ngày tôi lại thấy những người đào thiếc lậu ở đây chở 3-4 chuyến xe máy ra ngoài theo hướng làng Đất Mới để đem đi tiêu thụ. Một chuyến xe máy thiếc như thế trị giá ước tính tới 50-60 triệu đồng", nông dân này cho biết.

Ông Phan Khắc Cử, Phó giám đốc khu du lịch thung lũng Tình yêu cho biết, trước Tết 2012, bảo vệ của công ty phát hiện cửa địa đạo nhắm tới khu vực dưới lòng đất của khu du lịch. Đơn vị đã lập tức báo chính quyền địa phương cùng các cơ quan chức năng tiến hành giải tỏa. Thế nhưng sau Tết thì “thiếc tặc” tiếp tục hoạt động.

Theo ông Cử, cửa địa đạo nằm ngoài khu vực đơn vị quản lý, thuộc phần đất rừng do Công ty TNHH Thùy Dương hợp đồng quản lý bảo vệ với Ban quản lý rừng Lâm Viên, còn đường hầm thì nằm bên dưới lòng đất. Do đó doanh nghiệp chỉ biết cầu cứu chính quyền, đồng thời phát quang khu vực để tiện quan sát. "Chứ thiếc tặc đào dưới lòng đất của khu du lịch thế nào thì chúng tôi cũng bất lực", ông Cử nói.

Lực lượng chức năng đưa ôtô đến thu giữ đồ đạc của dân khai thác thiếc trái phép, song chỉ vài ngày sau tình trạng này lại tiếp diễn. Ảnh: Quốc Dũng.

Ông Phan Văn Thi, Phó chủ tịch phường 8, TP Đà Lạt, cho biết chính quyền phường cùng lực lượng công an, quân đội đã nhiều lần giải tỏa, thu giữ rất nhiều máy móc dùng để khai thác thiếc trái phép như máy bơm, dây điện, ống nước... Có những lần nhà chức trách dùng cả xe cơ giới lấp cửa địa đạo, đóng cừ chặn đường hầm, nhưng chỉ được thời gian ngắn dân khai thác thiếc lậu lại lén lút hoạt động.

Ông Phạm Đình Long, Ban Chỉ huy quân sự phường 8 nói, sau mỗi đợt giải tỏa thì "thiếc tặc" lại nhắn tin hăm dọa giết cả vợ con cán bộ nên nhiều người e ngại. "Với tình hình khai thác thiếc trái phép phức tạp và táo tợn thế này thì chỉ lực lượng công an và dân quân phường không đủ sức ngăn chặn, mà phải có lực lượng của thành phố mới hy vọng dẹp được", ông Long đề nghị.

Phát Hiện Hàng Trăm Qủa Bom Khi Đào Móng Xây Trang Trại Lợn

0 nhận xét
Trong lúc đào móng thi công trang trại lợn ở Nghệ An, nhóm công nhân phát hiện bãi bom đạn với hàng trăm quả nằm trong lòng đất. Một số người dân đã tìm đến để nhặt mang đi bán sắt vụn.
Dù đã bị người dân lấy đi bán sắt vụn nhưng vẫn còn rất nhiều quả bom nằm trong hố. Ảnh: Hải Nguyễn

Ngày 10/5, trong lúc dùng máy san ủi mặt bằng thi công trang trại lợn ở xã Diễn Yên (Diễn Châu, Nghệ An), nhóm công nhân đã làm phát lộ bãi bom đạn hàng trăm quả.

Bãi bom nằm cách mặt đất gần nửa mét, trên diện tích 10 m2, thuộc vùng đồi núi có nhiều dấu tích từ thời chiến tranh như: kho thuốc trừ sâu, bom mìn. Bên cạnh nhiều quả bom hoen rỉ thì còn nhiều quả vỏ sáng bóng.

Cạnh bãi bom bi, công nhân tiếp tục thi công. Ảnh: Hải Nguyễn

Thấy quá nguy hiểm, đơn vị thi công đã ngăn cấm người dân không được mang bom ra khỏi bãi. Tuy nhiên, trong khi chờ lực lượng quân sự đơn vị đến xử lý, đơn vị này vẫn san ủi mặt bằng.

Ban chỉ huy quân sự huyện Diễn Châu đang lập kế hoạch di chuyển và xử lý bãi bom này.

Cán Bộ Nhận Tiền Lót Tay Của Nhà Thầu Ở Cà Mau Bị Kỉ Luật

0 nhận xét
Sau 3 tháng cơ quan chức năng xác minh, cán bộ bị tố nhận tiền “lót tay” của nhà thầu ở Cà Mau đã nhận quyết định khai trừ Đảng.

Chiều ngày 14/5, Đảng ủy Dân chính Đảng tỉnh Cà Mau triển khai quyết định kỷ luật khai trừ ra khỏi Đảng đối với ông Nguyễn Trung Tâm, Phó phòng kế hoạch tài chính Sở Lao động - Thương binh và Xã hội tỉnh Cà Mau. Trưởng phòng Nguyễn Thanh Phong cũng bị cách hết các chức vụ trong Đảng.

Hội đồng kỷ luật cơ quan đang xem xét xử lý về mặt chính quyền đối với ông Tâm và ông Phong. Vài ngày trước, cả hai ông đều bị đề nghị cách chức.

Phiếu thu của nhà thầu Lê Thanh Phương 30 triệu đồng với lý do "hỗ trợ đi công tác Hà Nội". Ảnh: Tiến Hiếu

Sai phạm của hai cán bộ này bắt nguồn từ báo cáo của một đảng viên Sở Lao động - Thương binh và Xã hội gửi đến Tỉnh ủy, UBND tỉnh Cà Mau về nghi vấn tiêu cực của một số cán bộ. Trong đó có gửi kèm đĩa ghi âm giọng nói được cho là của ông Lê Thanh Phương (Giám đốc Công ty Tư vấn - Xây dựng Phương Nam) với nội dung đưa cho ông Tâm 200 triệu đồng và Giám đốc Sở Chung Ngọc Nhãn trên nửa tỷ.

Làm việc với tổ chức, lúc đầu ông Tâm thừa nhận có lấy tiền do ông Phương “lót tay” nhưng sau đó xin rút lại lời khai. Tuy nhiên, Đảng ủy Sở cho rằng ông này có nhận tiền của nhà thầu và không trung thực nên đề nghị Đảng ủy Dân chính Đảng Cà Mau khai trừ ra khỏi Đảng. Còn ông Phong bị kết luận nhận tiền của ông Phương và một nhà thầu khác 50 triệu đồng với lý do “hỗ trợ chi phí đi công tác Hà Nội”.

Riêng Giám đốc Chung Ngọc Nhãn, do là Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy Cà Mau nên dù đã bị kiểm tra Đảng viên có dấu hiệu vi phạm nhưng nếu có kỷ luật bà này thì cũng không thuộc thẩm quyền của Đảng ủy Dân chính đảng và Ủy ban Kiểm tra Tỉnh ủy Cà Mau. Vì vậy, tổ kiểm tra đã đề nghị Tỉnh ủy Cà Mau xem xét.

Liên quan đến nghi vấn “lót tay” tại Sở Lao động - Thương binh và Xã hội Cà Mau, một tháng trước, nhà thầu Lê Thanh Phương bị bắt tạm giam. Bước đầu ông này bị cho là đã vu khống nhiều người nhận tiền của mình sau khi trúng thầu dự án nâng cấp Nghĩa trang liệt sĩ huyện Năm Căn. Tuy nhiên, làm việc với cơ quan chức năng, những người liên quan đều không thừa nhận đã được ông Phương “lót tay”.

Một Nhân Viên Bán Vé Xe Buýt Bị Đánh Chảy Máu Mặt

0 nhận xét
Không những không xuất trình vé đi xe theo quy định, Nguyễn Xuân Lâm còn chửi bới nhân viên bán vé, sau đó còn đấm liên tiếp vào mặt, khiến máu mồm, máu mũi chảy tràn trên mặt người nhân viên này.

Vụ việc xảy ra vào khoảng 8h15 sáng ngày 14/5, trên xe buýt mang BKS 29B, tuyến 34 phục vụ chuyên chở khách từ bến xe Mỹ Đình tới bến xe Gia Lâm. Lái xe Nguyễn Trọng Tuyên cho biết: “Khi xe đang chuẩn bị qua cầu Chương Dương về nội đô, nhân viên bán vé của xe là anh Đinh Hùng Hậu đã đến kiểm tra vé của một nam thanh niên mới lên xe. Không những không xuất trình vé đi xe theo quy định, người này còn chửi bới nhân viên bán vé, sau đó còn đấm liên tiếp vào mặt, khiến máu mồm, máu mũi chảy tràn trên mặt người nhân viên bán vé”.

Chiếc xe có nhân viên bán vé bị hành hung

Thấy hành vi côn đồ trên của người thanh niên, rất đông hành khách trên xe đã can ngăn và giữ chặt anh này, nên người bán vé mới không bị hành hung tiếp. Ngay sau đó, anh Tuyên đã điều khiển xe tới công an phường Tràng Tiền, quận Hoàn Kiếm để trình báo sự việc.

Vệt máu từ vết thương do bị đánh của anh nhân viên bán vé Đinh Hùng Hậu

Tại trụ sở CAP Tràng Tiền, hành khách có hành vi côn đồ khai tên là Trần Xuân Lâm (SN 1968, trú tại Ngọc Lâm, Gia Lâm) Lâm cũng đang là lái xe ô tô cho một cơ quan nằm trên địa bàn phường Tràng Tiền.

CAP Tràng Tiền đang lập hồ sơ xử lý vụ việc theo quy định của pháp luật, đồng thời cấp giấy giới thiệu để nhân viên bán vé Đinh Hùng Hậu đi khám thương tại bệnh viện Việt - Đức.

Đại Ca Giang Hồ Bị Bắt Khi Đang Sát Phạt Tại Quán Cafe

0 nhận xét
Sau khi cùng đồng bọn đánh dằn mặt chủ tiệm sửa xe, đại ca giang hồ liên quan các hoạt động bảo kê tại địa bàn giáp ranh Bình Dương đã bị cảnh sát bắt khi đang sát phạt tại một quán cà phê.

Trung tá Võ Văn Hồng, Phó trưởng Công thị xã Thuận An (Bình Dương) cho biết, cơ quan điều tra vừa bắt khẩn cấp Lê Hữu Duy Thanh (30 tuồi, tức Thanh Heo, ngụ TP HCM) vào tối 12/5 để làm rõ hàng loạt tội danh của đại ca này.

Thanh Heo tại cơ quan điều tra. Ảnh: Nguyệt Triều

Theo hồ sơ cảnh sát, Thanh là một đại ca cộm cán có nhiều hoạt động phi pháp khi cùng đồng bọn tổ chức "bảo kê" tại địa bàn giáp ranh TP HCM và Bình Dương. Năm 2004, người này từng bị xử lý về tội Cố ý gây thương tích vì chém Hùng “Xa Lộ”, một giang hồ có tiếng quận Thủ Đức (TP HCM).

Sau khi ra tù, Thanh Heo bị cho là đã cấu kết với Tý Em, tay giang hồ có nhiều hoạt động xã hội đen tại địa phương, để tụ tập băng nhóm gây rối trật tự để bảo kê.

Ngày 8/5, Thanh đến tiệm sửa xe của anh Trần Văn Hưng tại khu phố Đông phường Vĩnh Phú, thị xã Thuận An. Lấy cớ chủ tiệm sửa xe mà không có “ý kiến” của mình, Thanh cùng 2 đàn em dùng mũ bảo hiểm, kìm, mỏ lết đánh anh Hưng gây thương tích. Vẫn chưa thấy hả giận, ngay chiều hôm sau anh ta trở lại cùng đồng bọn tiếp tục đánh đập nạn nhân. Trước khi bỏ đi, Thanh hăm doạ sẽ trở lại “xử” nếu anh Hưng tố cáo với cơ quan chức năng.

Nhận được tin báo, các trinh sát hình sự Công an thị xã Thuận An đã tức tốc lên đường điều tra. Chiều 12/5, cảnh sát xác định Thanh Heo cùng đồng bọn đang sát phạt tại quán cà phê Thu Thảo tại khu phố Đông, phường Vĩnh Phú, thị xã Thuận An liền ập vào bắt giữ. Kiểm tra trong xe SH đeo biển tứ quý, nhà chức trách phát hiện một cặp côn nhị khúc.

Tài Xế Xe Tải Đổ Trộm Rác Thải,Chống Người Thi Hành Công Vụ Bị Khởi Tố

0 nhận xét
Theo cơ quan điều tra, thấy công an và xã đội lên cabin áp giải xe về trụ sở, tài xế Hải không những không chấp hành mà còn tăng ga.

Ngày 12/5, VKSND huyện Long Thành (Đồng Nai) đã phê chuẩn quyết định khởi tố Phạm Hoàng Hải (41 tuổi, ngụ huyện Trảng Bom) nhưng cho tại ngoại hầu tra về hành vi Chống người thi hành công vụ.

Anh Sơn (xã đội) bên chiếc xe liên quan. Ảnh: T.D

Theo cơ quan điều tra, tối 28/4, lực lượng công an và xã đội Phước Thái, huyện Long Thành phát hiện xe tải do Hải lái đang đổ trộm rác thải công nghiệp tại ấp Hiền Đức. Được yêu cầu xuống làm việc nhưng Hải bất hợp tác.

Thấy vậy, anh Lưu Ngọc Hiền (công an xã) và Lê Thanh Sơn (xã đội) đã cùng lên cabin của Hải để áp tải xe về trụ sở làm việc. Tuy nhiên, trên đường về trụ sở, Hải đã cho xe chạy thẳng xuống TP Vũng Tàu (tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu), bất chấp yêu cầu của lực lượng chức năng.

Cơ quan điều tra cũng cho rằng, quá trình chạy trốn, Hải đã dùng lời lẽ đe dọa hoặc đề nghị "lót tay" để lực lượng chức năng bỏ qua nhưng không được chấp nhận. Được sự phối hợp của Công an Vũng Tàu, Hải bị bắt giữ khi vừa dừng xe.

Theo cơ quan điều tra, Hải khai đã nhận chở rác thải từ tỉnh Tây Ninh về Đồng Nai đổ thì bị phát hiện. Về hành vi này Hải đã bị Công an huyện Long Thành ra quyết định xử phạt hành chính.

Tự Ý Bán Gạo Cứu Đói Để Mua Loa Đài, Cán Bộ Xã Phải Đền Bù Thiệt Hại

0 nhận xét
Tự ý bán gạo cứu đói của người nghèo trong dịp Tết nguyên đán để mua loa đài cho nhà văn hóa xóm, ông xóm trưởng và bí thư chi bộ xóm ở Nghệ An phải xin lỗi dân, mua lại số gạo đã bán phát cho người nghèo.
Nhiều hộ nghèo ở xóm Dinh không được nhận gạo cứu đói vì cán bộ đã bán để mua loa đài. Ảnh: X.T.

Theo tố cáo của người dân, dịp cận Tết Nhâm Thìn, xóm Dinh thuộc xã Tam Hợp (Quỳ Hợp, Nghệ An) được cấp 1,5 tấn gạo cứu đói của Chính phủ. Nhận gạo, cán bộ xóm đã tự ý bán đi 220 kg để thuê ôtô sau đó bán thêm một tấn để mua loa đài cho nhà văn hóa xóm.

Ngày 10/5, ông Hoàng Xuân Ngư, Chủ tịch UBND xã Tam Hợp cho biết, việc cán bộ xóm tự ý bán gạo để mua loa đài là sai hoàn toàn. Xã đã yêu cầu xóm trưởng, bí thư chi bộ cùng ban cán sự xóm Dinh phải xin lỗi dân, đồng thời mua lại số gạo tự ý bán để phát cho dân nghèo.

Xã đang chờ cán bộ xóm khắc phục xong hậu quả rồi mới đưa ra quyết định kỷ luật.

Do Bất Cẩn Khi Làm Việc Dẫn Đến Cháy Rụi Quán Ăn

0 nhận xét
Chiều 10/5, ngọn lửa bùng cháy thiêu rụi toàn bộ quán ăn gia đình nằm trên đường Quang Trung (phường 11, quận Gò Vấp, TP HCM).
Quán ăn bị cháy rụi. Ảnh: An Nhơn

Khoảng 14h30, quán ăn gia đình La Cà bốc hỏa. Dù mọi người cố gắng cứu chữa, nhưng do quán được làm bằng khung gỗ và mái lá nên ngọn lửa nhanh chóng bao trùm.

3 xe cứu hỏa cùng hàng chục cảnh sát chữa cháy quận Gò Vấp đã khống chế không cho cháy lan sang những căn nhà lân cận. 30 phút sau hỏa hoạn được dập tắt. Rất may không có thương vong nhưng toàn bộ quán bị cháy rụi.

Quán ăn gia đình La Cà đã ngưng hoạt động và trả lại mặt bằng gần 2 tháng nay. Chiều 10/5, nhóm công nhân đến tháo dỡ quán. Trong lúc dùng máy để cắt sắt đã phát sinh tia lửa, bén vào mái lá gây hỏa hoạn.

Do Mâu Thuẫn Với Bảo Vệ Xe Từ Trước, Chém Người Khác Vô Cớ

0 nhận xét
Không tìm thấy người đã cự cãi với mình trước đó, Linh ra lệnh đồng bọn "gặp thằng bảo vệ nào cũng chém" và ông Hiến đã bị nhóm này chém trọng thương.

Chiều 8/5, công an quận Đống Đa (Hà Nội) đã bắt Trần Hoàng Linh, Nghiêm Bá Trường, Tôn Văn Bền - nghi can gây ra vụ chém người tại bãi đỗ xe thuộc dốc Hoàng Cầu, phường Ô Chợ Dừa.

Theo cơ quan điều tra, khoảng 1h15 ngày 8/5, đang ngồi trông xe ở trong bãi, ông Lê Văn Hiến (59 tuổi, ở Từ Liêm) bất ngờ bị hai thanh niên đeo khẩu trang xông vào dùng gậy vụt, rồi dùng dao chém nhiều nhát. Gây án xong, nhóm thanh niên chạy ra đường, lên xe máy do đồng bọn chờ sẵn tẩu thoát.

Theo một cán bộ điều tra, thời điểm xảy ra vụ việc không có nhân chứng nào nhận dạng được kẻ gây án. Ông Hiến cũng không có mâu thuẫn với ai. Tuy nhiên, cảnh sát lưu ý đến chi tiết đêm 5/5, có một nhóm thanh niên đi 4 ôtô vào gửi. Ông Cường (nhân viên trông giữ xe) từ chối vì hết chỗ nên một thanh niên trong nhóm đã xông vào chửi bới, xô xát.

Trần Hoàng Linh, chủ mưu trong vụ vô cớ chém người. Ảnh: N.A

Cảnh sát xác định chủ chiếc xe Mercedes là Trần Hoàng Linh (33 tuổi, ở quận Đống Đa). Tại cơ quan công an, Linh khai nhận do mâu thuẫn với ông Cường nên tối 7/5 đã gọi điện cho Nghiêm Bá Trường (30 tuổi, trú ở Từ Liêm) và Tôn Văn Bền (32 tuổi, ở Nghệ An) đến "xử lý".

Trường chuẩn bị sẵn hung khí và rủ thêm Trần Quang Khải (22 tuổi, ở Tây Mỗ) đi cùng. Đợi đến khuya khi vắng người, nhóm này đến bãi gửi xe. Chúng tìm ông Cường nhưng không gặp nên đã gọi cho Linh. Qua điện thoại, Linh bảo với Trường: "Nếu không thấy thì gặp thằng bảo vệ nào cũng chém".

Nhận lệnh, Trường và Bền đi vào, gặp ông Hiến đang trông xe đã lao vào chém gây thương tích, sau đó lên xe do Khải đứng chờ ở ngoài rồi bỏ đi.

Điều Tra Vụ khí Độc Lạ Ở Tỉnh Quảng Ngãi Làm Chết Nhiều Hoa Màu

0 nhận xét
Nhiều ngày qua, người dân xã Hành Minh, huyện Nghĩa Hành (Quảng Ngãi) lo lắng vì hoa màu chết héo hàng loạt. Gần đó có một bình khí bốc mùi hôi, cay mắt, bước đầu được cơ quan chức năng xác định là khí độc nguy hiểm.
Cánh đồng mía ở thôn Long Bàn Nam, xã Hành Minh, huyện Nghĩa Hành (Quảng Ngãi) chết khô trên đồng nghi nhiễm khí độc lạ. Ảnh: Trí Tín.

Thống kê của chính quyền xã Hành Minh, hiện có gần 1 ha mía mới trồng 3 tháng của người dân chết khô, héo rũ trên đồng. Ông Trần Có ở thôn Long Bàn Nam cho biết: "Những ngày qua, chúng tôi đi làm ngang qua cánh đồng mía bị chết này cảm thấy cay mắt, tức ngực khi hít thở mùi hôi rất khó chịu. Người dân trong thôn đang sống trong cảm giác lo sợ cho sức khỏe vì ô nhiễm không khí nặng nề".

Theo người dân địa phương, trước đó ông Bùi Thống ở thôn Long Bàn Nam đã mua bình khí nén cũ ở khu vực chợ trời TP Quảng Ngãi mang về nhà định chế lại thành bình hơi để mở gara ôtô. Bình khí này bốc mùi hôi khó chịu nên ông Thống đã mang ra để ngoài đồng. Từ đó mía bắt đầu chết hàng loạt.

Làm việc với cơ quan chức năng, Thống thừa nhận sự việc và cho biết mua bình khí loại 800 lít không rõ nguồn gốc này vào cuối tháng 4 với giá 15 triệu đồng. Sau khi chở bình ra đồng, anh ta đã mở nắp để tiếp tục xả khí trong bình.

Ông Đoàn Tấn Nguyên, Chủ tịch UBND xã Hành Minh cho biết công an huyện đã khám nghiệm hiện trường, đưa bình khí đi chôn xa khu vực dân cư.

"Mặc dù xã đã phân công cán bộ trấn an, nhưng người dân ở thôn Long Bàn Nam vẫn lo sợ ảnh hưởng lớn sức khỏe, sợ chất độc lạ có thể gây bệnh ung thư", ông Nguyên nói.

Cơ quan công an huyện Nghĩa Hành kiểm tra bình khí nén bốc ra khí độc. Ảnh: Trí Tín.

Hiện Công an huyện Nghĩa Hành và chính quyền địa phương xã Hành Minh khuyến cáo người dân tránh khu vực xả khí độc lạ. Phó Trưởng Công an huyện Nghĩa Hành Đoàn Dương nhận định: "Bước đầu, chúng tôi đánh giá nhiều khả năng đây là khí độc hại nguy hiểm".

Dự kiến trong tuần này, các cơ quan chức năng cùng khám nghiệm hiện trường, phân tích, xác định cụ thể loại chất độc nào gây chết hoa màu để có giải pháp khử độc phù hợp. Cơ quan Quân sự huyện Nghĩa Hành cũng đã báo cáo vụ việc lên Bộ chỉ huy Quân sự tỉnh Quảng Ngãi, Quân khu 5.

Còn Thượng tá Nguyễn Tấn Ly, Chỉ huy trưởng Ban Chỉ huy quân sự huyện Nghĩa Hành lo ngại: “Nếu không xử lý bình khí có chất độc lạ này dứt điểm, lỡ nó phát nổ thì dễ gây nguy hiểm tính mạng cho người dân".

Thượng tá Ly cũng phỏng đoán loại bình khí này nhiều khả năng là vật liệu nổ còn sót lại sau chiến tranh được những người rà sắt phế liệu bán trôi nổi trên thị trường. Loại bình này được tái chế sử dụng lại vừa độc hại đe dọa sức khỏe cho chính người sử dụng vừa gây nguy hiểm tính mạng cho nhiều người xung quanh, nhất là khu dân cư đông đúc.

Lái Xe Bồn Mở Nắp Lấy Xăng Giữa Đường

0 nhận xét
Hành động này được lãnh đạo doanh nghiệp khẳng định là sai nguyên tắc và làm dấy lên nghi vấn về việc trộm xăng dầu trên đường vận chuyển.

Theo phản ánh của độc giả chúng tôi, khoảng 9h30 sáng 1/5, một xe bồn chở xăng dầu mang biển kiểm soát tỉnh Bắc Giang dừng lại cạnh nghĩa trang liệt sĩ xã Phù Chẩn (Từ Sơn, Bắc Ninh). Lái xe sau đó đã gỡ bỏ niêm phong, kẹp chì và dùng can nhỏ múc chất lỏng ra khỏi các bồn chứa trên xe.
Lái xe mở nắp bồn và dùng can nhỏ múc xăng. Ảnh do độc giả cung cấp

Cũng theo lời kể của độc giả thì đoạn đường mà chiếc xe nêu trên dừng lại có rất nhiều cây xăng nhỏ. "Đây không phải lần đầu chiếc xe này xuất hiện và tiến hành lấy xăng", nhân chứng này cho biết.

Kết quả xác minh biển kiểm soát cho thấy chiếc xe bồn nói trên được đăng ký thuộc Công ty TNHH Quỳnh Mai (Song Mai, thành phố Bắc Giang). Trao đổi với VnExpress.net, ông Nguyễn Văn Huyền - Giám đốc công ty cũng thừa nhận chiếc xe mang biển kiểm soát nói trên thuộc sự quản lý của doanh nghiệp mình. Vị trí xuất hiện cũng phù hợp với lộ trình vận tải thường xuyên mà các xe của công ty phải đi qua.

Nói thêm về nghi án tài xế rút ruột xe bồn, ông Huyền cho biết về nguyên tắc, việc dừng xe mở bồn chứa (bất kể trong bồn có hàng hay không) đều là sai quy định. Tuy nhiên, do tài xế cũng như chiếc xe nói trên đang trên đường chở hàng tới địa phương khác nên doanh nghiệp cần thêm thời gian để điều tra, làm rõ. “Nếu phát hiện sai phạm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm chứ không dung túng cho nhân viên”, ông Huyền khẳng định.

Chất lượng xăng dầu đang là vấn đề khiến dư luận bức xúc. Ảnh do độc giả cung cấp

Tuy vậy đại diện doanh nghiệp cũng thừa nhận việc giám sát lái xe là rất khó, không chỉ đối với công ty ông mà cả các đơn vị lớn, do đặc điểm về vận chuyển cũng như mức độ hao hút của xăng dầu.

Trước đó, dư luận từng rất bức xúc trước các vụ rút ruột xe bồn khác như tại TP HCM vào cuối năm ngoái hay tại Nghệ An vào giữa năm 2010. Trong những vụ việc này, nhóm nhân viên vi phạm có thể bị xử lý hành chính cao nhất là sa thải, đồng thời chuyển hồ sơ cho cơ quan an ninh làm rõ.

Truyện người lớn hay nhất thế giới

0 nhận xét

Các bạn đọc xem đây là truyện sex hay là truyen nguoi lon nhé


Chuyện là vậy, khoảng 11 năm về trước chị em ở Hoa Kỳ bị tai nạn giao thông chết, để lại 3 đứa con thơ dại. Đứa lớn 5 tuổi, đứa kế 3 tuổi, và đứa nhỏ nhất 6 tháng. Do thấy hoàn cảnh gà trống nuôi con quá tội nên ba má em quyết định gã em cho anh rễ để dễ bề chăm sóc cho 3 cháu. Em không nghe nhưng cũng phải chìu. Rồi giấy tờ bảo lãnh theo diện vợ-chồng tới lui mất cả năm em được gọi lên phỏng vấn và sau đó khám sức khỏe. Nhưng thật không ngờ, vào ngày khám sức khỏe đó, ngày x tháng y năm 1993, một ngày em không thể nào quên được. Tại văn phòng bác sĩ, em đã gặp phải một "tai nạn". Tai nạn đó đã để lại một vết thương lòng đau đớn suốt một năm chờ đợi định cư và một nỗi ám ảnh suốt cuộc đời còn lại. Em còn nhớ mãi những chuổi ngày đau khổ đó (từ từ em sẽ kể dưới đây) mà không dám bày tỏ cùng ai, lúc đó là vì sợ làm lớn chuyện sẽ không thể nào rời khỏi Việt nam, còn bây giờ nói ra cũng chẳng ích lợi gì vì em là đứa con gái đã có chồng !

Ngày khám sức khỏe đó cuối cùng cũng đến! Sau khi trình hồ sơ lý lịch xong, em và một số người có hồ sơ di dân hoặc đoàn tụ được hướng dẫn sang phòng kế bên để khám sức khỏe. Em lật đật theo họ mà không nói năng chi cả. Trong phòng, họ bảo em cởi hết quần áo ra để tiện cho bác sĩ khám. Lúc đó em chỉ là một đứa con gái mới lớn (18 tuổi) nên rất là ngượng ngùng. Trong đời em, chưa bao giờ em để cho người khác nhìn thấy thân thể (trừ ra cha mẹ). Em cứ lưỡng lự mãi nhưng rồi cuối cùng cũng phải làm vì đây là chuyện cần thiết để được đoàn tụ với chồng tương lai, cũng là anh rễ. Và không ngoại lệ ai ở trong đây đều như vậy. Lần lượt em cũng như mọi người trút bỏ từng mảnh vải một cách e dè, nhút nhát. Căn phòng đang yên ắng bỗng trở nên xào xáo bởi những tiếng cười khúc khích của những bà xồm xồm, nói nói và chỉ trỏ mà em hiểu ý họ là gì. Các cô trẻ như em thì cứ cúi đầu, đứng khúm núm xát vào trong vách, tay bụm trên tay bụm dưới trông cũng hơi buồn cười. Sau khoảng 10 phút chờ đợi, em và 4 người nữa được luân phiên gọi vào phòng trong. Khi nghe tới tên, em bỗng dưng run lên. Nghĩ tới gặp bác sĩ trong tình cảnh trần như nhộng này thì ngượng chết. Nhưng rồi em vẫn nhút nhát theo gót 4 người vào trong. Bước vô cửa, em cứ cúi đầu nhìn mười ngón chân mình. Không gian lạnh làm sao, em cứ thấy mình co dúm lại như một con tôm luộc chín mà vẫn thấy chưa đủ. Bên kia, giọng của một người đàn ông cất lên làm em như cứng mình lại, hóa đá. Là một người đàn ông, ông bác sĩ ! Là người sẽ khám thân thể em lát nữa đây. Ôi, phải chi là bà bác sĩ chắc em vui đến cỡ nào! Hay là ước gì em biết độn thổ, em đã làm ngay. Nhưng không, những gì phải đương đầu trước mặt chẳng thể thay đổi được. Em cứ bậm môi chờ từng phút từng giây trôi qua chậm chạp. Rồi như em đoán, ông bác sĩ lần lượt gọi từng người vào một cái giường bên trong, có màn kéo ngang che lại. Để khám. Hơn 15 phút chờ đợi trôi qua em tưởng chừng dài hơn cả thế kỷ. Người được khám kế trước em đã xong và trở ra ngoài. Em là người cuối cùng được gọi tên vào trong. Một lần nữa trái tim em nhói lên vì sợ. Bụng em thắt lại như một cơn đói đang hoành hành. Em vẫn cứ cúi đầu lững thững bước theo vạc áo trắng của ông bác sĩ. Bây giờ ngoài mười ngón chân của em, em còn thấy đôi giày đen và cái vạc áo của ông ấy. Ông nghe nói vài ba câu xã giao, em cũng ởm ờ cho qua. Rồi ông bảo em cứ việc thả lỏng chân tay cho ông khám vì ông là bác sĩ. Em nhớ câu ông nói : "Em đừng có mắc cỡ!", em cũng chỉ gật đầu đáp lại, tay chân run lên. Thử hỏi làm sao mà không mắc cỡ cho được khi em chỉ là một đứa con gái mới lớn. Những gì mới phát triễn trên thân thể như trái cây đầu mùa còn non còn nớt rất dễ mẫn cảm, dễ va chạm.

Sau khi em đứng đó như một pho tượng gỗ khỏa thân, ông bắt đầu ấn cái đồ đo nhịp tim lên ngực em, có thể nói vòng quanh nhũ hoa. Cảm giác mát lạnh thoạt tiên lan khắp vùng ngực, chạy toát lên trên đỉnh đầu và qua sống lưng, nhưng em quên hẳn ngay vì toàn thân em bỗng nhiên kên cứng. Em nuốt nước miếng liên hồi nhưng hầu như miệng khô đắng. Vài ba cái in ấn trên ngực em rồi cũng xong, ông lại bảo em xoay lưng lại, ông ịn thêm vài ba cái trên lưng, và đỡ cổ tay em lên xem mạch. Cuối cùng, như một con sóng bất thần ào tới, em nghe ông bảo em gập người xuống để ông khám phụ khoa. Tiếng ông nói như tiếng sét vang bên tai. Em nghe trái tim mình nhói lên. Toàn thân nóng bức với hàng triệu con mồ hôi tiết ra miệng lỗ chân lông. Câu nói của ông nghe đơn giản nhưng là một bản lệnh giết người đối với em. Em biết khám phụ khoa là gì rồi ... ông định khám "chỗ kín" của em đây. Ôi, em ngại ngùng chết đi được, cứ đứng yên không nhúc nhích ! Ông lại nói : "Nhanh, đừng làm mất thì giờ của tôi!", em nghe ông xưng "tôi" thì phát sợ nên vội cúi người xuống cho ông "khám" ở phía sau. Vài ba động tác vạch, bẹt và căng, ông làm hai chân em run lên cầm cập. Tưởng chừng như con thỏ con rúm mình lại trước con hổ đói. Mồ hôi hai bên đùi trên như rịn ra. Mười ngón chân em nhíu lại, bám chặt xuống nền gạch gần như muốn xoi lủng nó ra. Hai tay cứ như dư thừa hết khoanh ở trước ngực rồi che ở trước bụng. Như cố che hết mọi sự xấu hổ của người con gái lại trước mặt một người đàn ông xa lạ.

Sau khi xem xét sơ qua bên ngoài, em thấy ông vói lấy cây đèn pin ở trong ngăn tủ ra. Ông soi soi ở phía sau mông hay làm gì đó em không biết, lúc đó em đã nhắm mắt lại. Em cố xua mình vào trong bóng tối và em cứ tưởng em đang chạy trốn sự hổ thẹn đuổi rượt ở sau lưng. Chỉ lâu lâu cảm giác lành lạnh hai bên đùi hoặc đôi khi âm ấm của mười đầu ngón tay bò như những con trùng đất chui vào trong. Cái cảm giác rờn rợn, nhột nhạt, và khó chịu mà không có cách nào thoát khỏi ...!

Năm phút trong tư thế khom lưng, chu đít, cái mà ông gọi là "khám tổng quát" cuối cùng rồi cũng qua. Nhưng nó không kết thúc một cách đơn giản như em tưởng. Ông bảo em nằm lên giường cho ông khám tiếp bên trong, vì ông nghi em có "triệu chứng viêm âm đạo". Thoạt đầu em không tin những gì ông nói lắm, vì em không có cảm giác đau đớn ở âm đạo bao giờ; Nhưng ông cứ giải thích cái này cái kia "viêm âm đạo không nhất thiết phải ở ngoài da ...". Em không hiểu những từ khoa học cho lắm, hay là ông cố tình nói cho em không hiểu. Và tất nhiên em phải chìu theo mọi yêu cầu của bác sĩ vì trong phòng khám, bác sĩ là vua!

Vậy là em ngoan ngoãn nằm lên giường như một con búp bê hết pin, đặt đâu nằm đó. Sau khi ông loay hoay tìm kiếm dụng cụ trong ngăn tủ kế bên, ông trở qua khám tiếp. Em cứ nằm im nhắm mắt. Mường tượng cái tên "Cường" nằm trên ngực áo ông, mờ mờ trong tâm trí. Mười ngón tay em cứ bám chặt xuống mặt nệm của chiếc ghế nằm như sợ ai giật mất nó đi. Có lẽ do sự căng thẳng. Do sự chờ đợi cái cảm giác đáng sợ đó sẽ bất thần ập tới. Mười ngón tay ông cuối cùng cũng mon men gần khu vực cấm của đứa con gái vốn rất hồn nhiên, yêu đời. Thế mà ông, một gã đàn ông xa lạ vô tình, đã đẩy hai chân em ra không một lời báo trước. Em nghe tiếng ghế ông bươn bươn trên nền gạch khô khan chạy xuống phía bàn chân em, kế tiếp là hai bàn chân em được kéo dạng ra như một bà bầu sắp sữa lâm bồn. Và trong óc em mường tượng cái cảnh : em lỏa lồ, chành chân, phơi bày toàn bộ những gì kín đáo nhất của người con gái, lần đầu tiên trong đời, cho một người đàn ông xa lạ xem. Thế là ông cứ tha hồ khám. Khám lâu lắm. Còn em tha hồ chịu trận. Cảm giác khi đó là mọi góc cạnh, ngóc ngách của cơ thể em đều bị ông moi ra khám, khám một cách thái quá. Nắn, bóp, sờ, sẫm, mò, mẫm ông không chừa thứ nào, kể cả những sợ lông tơ li ti cũng bị dùng kính hiển vi coi cho kỳ hết hết ... Em mắc cỡ lắm nhưng thật sự không biết làm gì hơn. Khó chịu lắm, cứ tưởng mình là một con điếm cho khách mua vui, nhưng đúng hơn em cảm thấy mình như một con bé đần độn bị tê liệt trên giường!

Sau lần khám đó tưởng là xong, chỉ chờ đợi ngày đi chích ngừa và thủ tục mua vé máy bay nữa sẽ được sang Hoa Kỳ. Hai tuần kế tiếp bỗng nhiên em nhận được giấy đi khám sức khỏe lần nhì. Em lo lắng quá, ba má cũng nghĩ ngợi nhiều, lo chạy chọt hỏi thăm hàng xóm chung quanh về chuyện của em. Suốt mấy đêm liền em bị mất ngủ vì không biết mình có bịnh phụ khoa gì mà phải đi tái khám. Em cũng không dám tỏ bày với anh rễ tức chồng tương lai về chuyện này vì sợ ảnh lo (một tuần anh gọi cho em một lần). Ấm ức, em cũng tìm kiếng soi cho biết nhưng vẫn không phát hiện triệu chứng gì. Em lo rằng mình bị bứu thì nguy. Lỡ bứu độc còn chết nữa! Nhưng cứ mãi lo lắng cũng không làm nên trò trống gì. Cuối cùng em quyết định tạm quên nó đi.

Ngày tái khám rồi cũng đến, giống như lần trước, sau khi thủ tục giấy tờ và chờ đợi, em được cô ý tá bảo cởi hết áo quần và gọi vào phòng khám bên trong. Lúc đó khoảng 11:15 sáng. Mọi thứ theo thứ tự như vậy diễn ra nhưng lần này có khác hơn là căn phòng em được đưa tới nằm ở cuối hành lang. Khi vô phòng, em vẫn cúi gầm mặt xuống, tay đan chéo phía trước bụng và ngực vì e thẹn. Vẫn cái bản tên "Cường" trên cái áo choàng trắng ấy thoáng qua trong mắt và giọng của người đàn ông hôm nọ. Ông đón chào em bằng một câu giải thích: "Hôm trước tôi khám không được kỹ, tôi còn nghi vấn nên lần này tôi buộc phải gọi em tới tái khám". Rồi ông ta bảo em nằm lên giường, nằm như con búp bê bị tê liệt lần trước. Em ngoan ngoãn làm theo (có lẽ vì đã xảy ra một lần rồi nên quen). Trong lúc ông lục lạo các thứ dụng cụ trong ngăn tủù, ông hỏi chuyện về gia đình em, về chuyện đoàn tụ của em cùng người chồng tương lai ở Hoa Kỳ, khi nào em được đi, và hỏi có ai trong gia đình em bịnh hoạn về đường sinh dục không, như bị bứu tử cung, viêm âm đạo v.v... nhiều câu hỏi lắm em không thể nhớ hết. Em chỉ biết sau một tràng câu hỏi đó, ông bắt đầu khám. Ông khám có vẻ kỹ lưỡng lắm, không thua gì lần nọ. Trước, ông sờ ngực. Ông sờ một cách kỳ lạ gần như thích thú chứ không phải khám xét gì cả. Và ông bóp chỗ này, chỗ kia, hỏi, "có đau không ?". Sau, ông hỏi kinh nguyệt của em có đều đặn, có triệu chứng đau bụng thắt hai bên sợi dây chằn. Em ngại ngùng trả lời ông từng câu một rằng: "Mọi thứ đều bình thường". Cái giác của em khi ấy như một nữ tù đang bị thẩm vấn. Thật ái ngại vì trong đời em chưa bao giờ có ai hỏi em chuyện thầm kín này bao giờ, kể cả má là người thân nhất.

Tiếp tục nắn bóp trên bụng em, ông chợt hỏi em : "Em có làm tình qua bao giờ chưa ?". Em không ngờ ông hỏi em một câu xúc phạm nhân phẩm của đứa con gái mới lớn đến như vậy. Dù em hơi bị sốc, nhưng em tự trấn an mình đây là câu hỏi trong nghề của ông. Tuy nhiên mặt em vẫn đỏ bừng lên vì e lệ. Em nói với ông rằng: "Em chưa có gặp mặt chồng mà bác sĩ thì làm sao có...". Em ngưng lại không dám nói hai chữ ngượng ngùng "làm tình". Ông lại hỏi : "Có bạn trai chưa ?". Em lắc đầu, không hiểu ý ông muốn gạn hỏi điều gì. Em định nói "Nếu em có bạn trai ở đây rồi em lấy chồng Việt kiều làm chi, em không là kẻ ham giàu", nhưng em lại thôi, nói ra cũng không làm gì được hơn.

Rồi ông ta lẳng lặng lấy từ đâu ra 2 cây chống bằng sắt như hai cây nạn gỗ nhỏ xíu của người phế binh đặt dưới hai bên đùi em, bảo em dạng chân ra cho ông khám kỹ càng. Ông nói: "Để chắc rằng có bịnh gì không ?". Đến lúc này, em từ chối ngay: "Không được đâu, thưa bác sĩ. Con dạng chân như vậy ... con không biết ... bác sĩ !". Có lẽ sự mắc cỡ của người con gái mới lớn đã chiến thắng lòng sợ sệt. Lần đầu tiên em tỏ ra khó chịu trước mặt ông. Ông lại nói: "Sao hôm trước em không ngại, bây giờ em lại phản đối. Nếu vậy sao tôi khám cho em được. Rũi em bị gì, phái đoàn bác giấy tờ em thì sao ?". Thật em không thể tưởng tượng ra cái cảnh mình dạng chân cho ai đó tọc mạch nơi chỗ kín của mình được, nhưng em lại sợ lời ông nói là sự thật. Em sợ bị bác lắm. Ba má em còn sợ hơn! Vì vậy em đành chấp nhận dạng chân ra cho ông khám, nhưng em cứ luôn miệng chống chế với ông rằng: "Con chưa có làm tình qua bao giờ làm sao mà bị bịnh, bác sĩ ! Bác sĩ nghĩ có cần ... Ui ...!".

Em còn nhớ ngoài trời lúc đó đang mưa, gió luồng qua cửa sổ làm em lạnh run nơi xương sống, hay có lẽ vì quá ngượng ngùng nên cơ bụng cứ nẩy tưng tưng lên như người bị sốt rét. Cứ mỗi lần ông chạm miếng kim loại vào nơi kín của em, em như bị điện giật, bật tót mông lên khỏi miếng da nệm. Thấy em càng lúc càng thiếu bình tĩnh, ông có trấn tĩnh em bằng những lời lẽ êm dịu : "Em đừng lo lắng, tôi khám nhẹ tay dùm cho, không như khám những người có gia đình". Em nghe qua mấy lời an ủi chân thành thấy cũng yên tâm hơn, với lại cũng không còn cách nào khác để mình chối từ.

Sau khi đặt mình ở tư thế chẻ ba trước mặt ông, ông mới đẩy phần bàn ở dưới mông vô ngăn xếp để có khoảng trống dưới chân em, tiện cho việc khám xét. Đeo găng tay vào, ông nói với em: "Trước khi tôi làm gì tôi sẽ báo cho em biết trước để em có chuẩn bị về mặt tâm lý, giúp em bớt sợ hơn". Em không trả lời ông, nhưng ông biết em đã hiểu. Rồi ông nói tiếp: "Bây giờ tôi dùng 2 ngón tay để chạm vào đây, em đừng giật mình nhé!". Tiếp theo lời nói đó, em cảm giác chỗ kín của mình tiếp xúc với một vật mát lạnh. Phản ứng tự nhiên của em là giựt nhẹ, nhưng vì có chuẩn bị trước nên không mấy nhảy dựng. Ông nói với em là: "Âm hộ của em đỏ hồng, nhỏ chưa có va chạm mạnh qua bao giờ ...". Thấy em im lặng. Ông ngừng bàn tay lại, rồi hỏi: "Phải không ?". Em chỉ gật đầu, nói "Dạ! Dạ chưa". Ông nói tiếp: "Mồng đóc nhỏ nằm gọn ở bên trong ... đẹp lắm". Lúc đó em không hiểu ông nói mồng đóc là ý gì, nhưng vẫn không ngạc nhiên bằng lời khen "đẹp lắm" của ông. Tại sao ông lại khen đẹp. Vị bác sĩ phải khen là "tốt lắm" mới đúng. Linh tính em báo cho em biết điều gì sai trái ở đây, nhưng cũng không giúp em được gì. Đầu óc em rối bung không nhận rõ đâu là trắng đâu là đen.

Rồi tiếp theo ông thỏ thẻ: "Đừng sợ nếu tôi đụng sâu vào trong, em ráng, sẽ không đau lắm, tôi cố gắng làm nhẹ cho em. Nếu thấy đau em chịu khó một chút". Lúc đó, em cứ thấy trong đùi mình có muôn ngàn con kiến đang bò, vừa nhột vừa khó chịu. Miệng em cứ nuốt nước miếng liên hồi. Có lúc thấy hơi đau nhói ở dưới, định nói lên nhưng lại tự trấn an mình, "Thôi! Ráng chút nữa sẽ hết"...

Chiếc đồng trên tường cứ "tịt tặc" gõ, nhưng không thấy ông ngừng tay. Mười phút trôi qua, dường như em thấm mệt vì sự kên cứng. Em bèn buông lỏng để nghỉ ngơi. Nhìn qua, em thấy ông lấy từ ngăn tủ ra một miếng bông gòn, cuộn tròn ở đầu tăm. Định hỏi ông làm gì nhưng ông đã mở miệng trước: "Bây giờ khám bên ngoài đã xong, tôi khám tiếp bên trong. Tôi sẽ lấy huyết trắng của em để khám nghiệm". Em cũng chẳng hiểu rõ vì sao ông lấy huyết trắng, lấy để khám cái chi ? Em chỉ biết mình cố gắng nằm im thì mọi việc sẽ nhanh chóng và suông sẻ hơn.

Trước tiên, ông chậm đầu bông gòn vòng quanh lỗ âm đạo. Em thấy nhột vô cùng, vừa ngại ngùng vừa sợ sệt. Cảm giác như cục xà bông ướt quẹt dưới háng mình. Mười ngón chân em cứ bám quíu lại với nhau. Cứ vài ba lần chùi chùi, ông đổi cây khác. Có lúc ông quét, có lúc ông chậm hoặc se vào trong làm em đau thốn. Cắn răng và nhăn mặt mà không dám la lên cho ông biết. Và đều đặn như một cái máy, ông cất những mẫu "huyết trắng" đó vào trong một cái keo thủy tinh như cất một món đồ quý. Xong rồi, ông nói: "Bây giờ, tới phần khám tử cung, tôi phải đặt ngón tay vô trong xem em có bị bứu". Em nghe ông nói mà điếng hồn không tin vào tai mình lắm. Chắn chắn là sẽ đau vô cùng, vì có lần em bị một nhánh cây quẹt trúng, dù chỉ bên ngoài nhưng đau không thể tả. Còn tử cung nằm tuốt bên trong, có nghĩa là ... Nhưng giọng ông nói có phần quả quyết làm lòng chống cự của em chùn xuống. Em vẫn cứ nằm im, chờ đợi cái phải đến sẽ đến. Tay nắm chặt xuống thành giường, nhũ thầm: "Ráng thêm một lát nữa sẽ được về nhà ..."
Chiếc đồng hồ quái ác vẫn tiếp tục đấu tranh với sự kiên nhẫn của em, dù không ai giành được phần thắng. Em vẫn nằm im, buông lỏng tứ chi thỏng thượt. Tất cả sức nặng của hai chân hoàn toàn đặt trên hai gác sắt. Dù khi đó em mắc cỡ khôn cùng, nhưng lạ lùng lắm thay! ... Mỗi khi ông ta đút nhè nhẹ vào giữa hai vách âm đạo, em có cảm giác rất là thích thích, kỳ lạ mà chưa bao giờ em có được. Tuy nó xen lẫn cảm giác đau từng đợt, nhưng một luồng điện khác chạy rần khắp mình mẩy như thuốc tê đang ngấm vào máu. Khoảng một lúc, em cảm nhận ông đã đặt một ngón tay vào trong. Ông ta ngọe ngoậy tới lui làm em thấy toàn thân em nóng ran. Mắt muốn mở to nhưng nó cứ nhíu lại, mờ ảo. Cảm giác ở âm đạo toát ra một thứ nước ươn ướt mà em ngỡ là "huyết trắng" như ông nói. Và mỗi động của ông làm, em cứ phải nhong nhóng theo. Có nhiều lúc em hơi mất tự chủ, ông lại dằn em xuống, dùng lòng bàn tay trái đặt lên gò mu, tay kia ông ấn vào sâu hơn. Với không chỉ một ngón tay, ông hoạnh họe thật sâu, tưởng như ông đang moi móc để tìm kiếm một cái bứu nhỏ nào đó bên trong. Em thấy thật xốn, cơ bụng thắt chặt lại, và nước mắt em ứa ra. Em bảo với ông: "Con đau lắm, bác sĩ !". Ông trả lời: "Chắc là em bị bứu rồi nên mới bị đau. Tôi khám nhiều người trẻ như em họ đâu có đau". Nghe ông nói bị bứu, em thấy lo lắng vô cùng. Trong một thoáng, em không còn cảm giác đau đớn nữa. Cứ nghĩ : "Trời, bây giờ phải bị mổ chắc là chết mất!". Quay sang một bên, thấy ông lấy từ tủ ra một cái dụng cụ "mỏ vịt" mà lúc đó em chưa biết gọi là gì và dùng làm gì. Ông bảo : "Để tôi khám kỹ xem bên trong có bị bứu ..." và không đợi em phản ứng, ông cẩn thận đặt cái mỏ vịt vào mép âm đạo của em. Ông từ từ vặn nút cho cái mỏ mở miệng ra, em cảm giác được sự căng rộng ở hai bên. Thình lình em thấy đau nhói ở âm đạo nên nhón mông lên tránh đỡ. Tưởng ông biết em đau mà ngưng, nào ngờ ông dùng tay trái đè lên gò mu em lần nữa để giữa chặt em xuống. Ông bảo : "Nằm im nếu không tôi không khám được ...". Sợ quá, em cố gắng nằm im, và ông cứ từ từ mở to cái mỏ vịt quái ác kia ra. To tới cỡ nào em cũng không biết. Em không dám tưởng, nhưng cảm giác đau tới tận chín tầng mây thì quá thừa để nhận biết ra. Cái cảm giác đó em nghĩ chỉ có các cô gái mới lớn mới lớn lần đầu tiên làm vợ mới hiểu được!

Chỉ 3 phút ngắn ngủi với cái mỏ vịt quái ác kia mà em tưởng như dài vô tận. Ông đã bỏ hết 3 ngón tay vô để khám, em cũng thật không ngờ âm đạo của một đứa con gái còn trinh có thể chịu đựng độ lớn của 3 ngón tay. Rồi cái mỏ vịt độc địa kia cũng được lấy ra khỏi cửa mình em, để lại một cảm giác đau và rát như có ai cắt da thịt mình ra, xát muối. Em than với ông: "Con rát quá không biết có bị gì không ?". Ông bảo: "Không có sao ... là chuyện thường. Để tôi sẽ chích cho em 1 mũi cầm đau ngay là sẽ hết". Nói xong ông lấy ống chích ra, tiêm thuốc và chích ngay cho em ở trên vai. Sau đó, ông còn trấn an em: "Xong rồi, không còn đau ... đừng sợ. Chỉ còn khám hậu môn nữa sẽ được về". Em nghe ông nói mà lòng chùn xuống thất vọng. Vậy là vẫn được về. Nhưng em chỉ biết thở dài, ngẫm nghĩ : "Không biết có đau không". Như đoán biết được ý em, ông nói: "Khám hậu môn nhẹ nhàng hơn nhiều, em đừng có lo lắng". Đoạn, ông dùng một ngón tay bôi trơn bằng thuốc trích ra từ một lọ kem và canh để đút vào hậu môn của em. Với cùng một cách moi móc như trước, ông khám tới rồi khám lui. Em như là thấy khó chịu vì ông cứ như khám mãi không chịu ngừng.

Sau một phút nằm im, rồi ông cũng lấy ngón tay ra. Em như là thấy nhẹ nhỗm đi rất nhiều. Em định ngồi dậy tìm quần áo mặc lại, nhưng em bỗng thấy choáng váng mặt mày, và trong tít tắt em ngả mình xuống đi vào giấc ngủ. Mũi chích kia có lẽ là thuốc mệ. Và chuyện gì đã xảy ra sau đó em hoàn toàn không biết. Nhưng với một sự tưởng tượng của bất cứ ai cũng đoán ra được ông đã làm gì em trong suốt thời gian đó, với những hình thức bình thường nào hoặc bẩn thỉu đến bao nhiêu, chỉ có trời và đất biết.

Em chỉ biết là khi tỉnh dậy đã thấy trên người quần áo chỉnh tề và nằm trong phòng chờ đợi. Cô y tá đỡ em dậy. Em lật đật ra về, tuy là toàn thân rất yếu ớt. Về tới nhà, em còn nhớ má nói với em: "Sao mặt mày xanh quá vậy ?". Em gật đầu rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh. Ở đó, em đi tiểu và thấy rất đau rát. Phát hiện có ít máu ở môi âm đạo. Bàng hoàng và sững sốt em không biết phải làm sao. Định báo cho má biết, nhưng vì sợ má lo lắng em cuối cùng cũng không nói ra được.

Chiều đó, đợi mẹ đi chợ rồi, em mới dám lén cởi quần ra, lấy kiếng soi bên dưới xem có bị gì không. Sau một lúc tìm tòi vạch vẹ, em phát hiện thêm những vết trầy xướt và có chút máu. Em nghi là màn trinh đã bị rách và lỗ âm đạo bị nở to hơn (dù là chưa bao giờ biết nó nhỏ cỡ nào trước đó).

Rồi chuyện đau đớn đó cũng dần dà phai mờ theo thời gian chờ đợi để được định cư ... Đâu chỉ hai tháng. Em bỗng phát hiện ra kinh nguyệt không còn. Nghe người ta nói không có kinh cũng là một triệu chứng có thai. Đến bây giờ em mới nghĩ tới mình bị ông bác sĩ làm nhục và rất có thể đã mang bầu. Sợ quá em không dám nói với gia đình mà tâm sự với một cô bạn thân. Hy vọng cô ta cho ý kiến hay nào đó vì em thật hoang mang quá đỗi. Khi nghe xong, hai đứa tụi em đã ôm nhau khóc thật lâu cho số phận xấu số của em.

Sau đó, cô bạn gạt nước mắt nói với em : "Mày đừng lo để từ từ tao tìm cách coi xem sao". Tuần sau đó cô bạn em tới nhà và viện lý do em sắp rời Việt Nam nên xin với ba má em cho tụi em đi Nha Trang chơi lần cuối. Em và cô bạn thân đó, tên Nga, học chung với nhau từ lớp 1 tới 12 nên gia đình em coi Nga như người trong nhà. Ba má em đồng ý cho tụi em đi, nhưng họ không ngờ rằng tụi em đi ra Nha Trang chỉ để "giải quyết vấn đề". Đúng như em và cô bạn đã dự liệu, em có mang gần 2 tháng rồi. Thật đau đớn vô cùng cho một con bé mới lớn còn khờ khạo lại sắp sửa làm mẹ. Nó chưa bao giờ gặp sóng gió lớn đến như vậy trong đời. Trời ơi, làm sao nó có thể một mình gánh vác hết được. Phải phá nó đi thôi. Dù hành động này là một sự ích kỹ vô cùng, nhưng cũng đâu còn cách nào hơn...

Khi bước chân tới phòng mạch của bác sĩ QM ở ngã tư xóm gà, em rất sợ và hoang mang. Cả trăm câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu, phá thai có bị trở ngại gì cho sau này, hạnh phúc gia đình có ảnh hưởng chi không ? Rồi đứa con trong bụng em là vô tội. Tuy lúc đó em còn khá nhỏ nhưng cũng biết được chuyện phá thai là phi đạo đức vô cùng. Nhưng đoạn cô bạn thân cứ khuyên răn, giải thích đủ điều cho em biết. Em cũng bế tắc nghe theo. Và một lần nữa em phải trần truồng trước mặt một vị bác sĩ khác. Vẫn hai chân gác hai bên nạng sắt và cái mỏ vịt quái ác ông dứ dứ như hâm he xé toạc em ra. Em như không còn tri giác gì nữa, nước mắt rơi lả chả ... Sau nửa tiếng làm việc, em khệ nệ bước ra phòng ngoài. Cô bạn thân nôn nóng cả buổi dìu em ra xe trở về nhà trọ. Tội nghiệp cô ấy, cứ lo chăm sóc em từng miếng ăn, nước uống cho tới khi tụi em trở về SG.

Sau khi định cư ở Hoa Kỳ làm vợ người anh rễ. Em may mắn được mọi người đón nhận một cách thương yêu, như một người thân trong nhà, vì trước lúc chị em chết chị cũng được cảm tình từ phía mọi người. Nhưng em có được địa vị làm má trong lòng ba đứa con nhỏ và có được địa vị làm vợ của anh rễ không thì em chưa biết rõ. Riêng em, thì luôn luôn nghĩ rằng mình chỉ là một cái bóng mờ nhạt sau lưng chị em, là một diễn viên vai phụ trong tuồng kịch ba người, nên mọi việc xử sự em rất là e ngại, rụt rè. Kể cả anh ấy cũng e dè trước một cô em vợ mới quen ; dù là trên mặt pháp lý em đã là vợ chính thức của anh ấy, nhưng hai đứa vẫn ở riêng hai phòng.

Thoạt đầu mới ở chung, anh thường hay khách sáo, mở lời cám ơn em đã không ngại thân con gái đường xa đến đây giúp anh chăm sóc mấy đứa con anh. Trước mặt em, anh luôn thu mình khiếm nhượng. Em thấy anh ấy đáng thương lắm, nhưng vẫn câu nệ. Có lần anh còn nói : " Anh hứa rằng anh sẽ làm giấy tờ ly dị để em được tự do nếu em đã tìm được người trung ý. Anh không bao giờ có ý gán ép em chuyện tình cảm ...". Thuở đó, em cũng cho những lời anh nói là điều thực tế, em vợ chắc không cưới được anh rễ đâu, nên cũng hững hờ với mọi sự chăm sóc của anh ấy. Nhưng rồi ngày tháng trôi nhanh, suốt hai năm chung sống với anh, anh cứ tiếp tục chăm sóc tử tế với em, chìu chuộng em từ A tới Z, và tuyệt đối không có những hành động sỗ sàng nào. Dần dà, em đã thay đổi ý nghĩ, tình cảm đột nhiên đến với anh ấy rất nhiều. Nhiều đến độ em không thể ngờ được. Rõ ràng những cử chỉ quân tử của anh thực sự đã chinh phục được lòng em. Tụi em có phần thân hơn và không còn e ngại những cái va chạm tình cờ, hay như sẵn sàng đón nhận sự săn sóc của đối phương.

Vào một buổi tối nọ, một buổi tối nhớ mãi suốt đời em. Sau khi cho mấy cháu ngủ xong, em lo bỏ thịt từ ngăn đá ra cái sink, lo cho thức ăn ngày mai, em định vào phòng mở computer để đọc email và tin tức như thường lệ. Khi bước vào phòng, em vô cùng ngạc nhiên vì những đóa hoa hồng rất đẹp được đặt ở góc bàn, với một tấm thiệp to màu đỏ cùng hàng chữ in đậm "Happy Birthday To You". Em bước tới, hân hoan cầm tấm thiệp lên và đọc hàng chữ bên dưới "Love you, ông xã". Không biết nỗi vui mừng của em dâng cao đến cỡ nào mà chỉ thấy trái tim em nhói lên. Rồi anh ấy thình lình xuất hiện đàng sau cánh cửa. Trên tay anh cầm một gói quà rất lớn và trao liền cho em. Anh nói: "Happy Birthday, em!" Lúc đó, em chỉ thấy mặt anh bừng sáng. Em cầm ngay gói quà mà tay run run, nước mắt lưng tròng. Anh bước tới ôm vai em nói nhỏ: "Em dễ thương quá ... nè, mở quà đi! Theo tục lệ người Tây phương em nên mở quà liền để cho anh vui". Lúc đó, em thấy hạnh phúc vô cùng vì em đang đứng cạnh một người chồng cao ráo đẹp trai, biết ga-lăng, có lòng trách nhiệm, dễ thương và còn biết pha trò để mẹ con em cười đau cả bụng. Anh cũng rất ư là tinh nghịch, lần đó, anh đã bao bọc món quà với hàng chục lớp giấy, làm em cứ như mở hoài không hết.

Nhưng cứ tưởng là em run, nhưng thấy mặt anh ấy còn hồi hộp hơn em. Khi tấm giấy cuối cùng được xé ra, trước mặt em huy hoàng là một chiếc cưới. Em cầm nó lên giả vờ như không biết chuyện. Tội nghiệp anh cứ nuốt nước miếng chờ đợi một phản ứng đồng tình nào đó từ phía em. Thật ra em cũng không biết phản ứng với anh như thế nào, có lẽ em quá sung sướng xúc động. Sau gần hai năm chung sống với nhau, anh thực sự đã chứng minh cho em thấy rằng anh có thể bao vệ và cho em một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp. Rồi cuối cùng, em chỉ còn biết nhắm mắt lại, từ tốn đeo chiếc nhẫn cưới vào tay. Thình lình, anh lao tới ôm chầm lấy em. Siết chặt. Anh nói : "I love you so much!". Em chỉ thấy mình bỗng hạnh phúc tê dại, nằm ngoan ngoãn trong lòng anh để hưởng hết cái thú yêu đương chưa bao giờ có được.

Rồi anh nhẹ nhàng bồng em vào phòng của anh. Anh đặt em xuống giường và khéo léo nằm cạnh bên. Anh thủ thỉ bên tai em : "Em làm vợ của anh nha!". Em chỉ biết gật đầu hạnh phúc, và anh đã hôn em một nụ hôn thật sâu, thật dài. Tràn lan từ đôi môi xuống cổ, rà rà xuống cạnh ...ngực trái. Tay anh run run mở tung từng hột nút trên áo em. Lúc ấy, máu trong người em chảy rân trong các mạch. Người em nóng khôn chừng chờ đợi đôi môi anh tìm đến đầu nhũ hoa. Anh cứ miết nhẹ đều đều hòa hợp với bàn tay phù thủy bên bờ vú kia và nọ. Cứ năm mười giây anh đổi chiều tạo cho em một cảm giác khoái lạc vô cùng. Trong hoang mê, anh tiếp tục anh tiến dần xuống phía Nam người em, bằng cả đôi môi nồng ấm lẫn bàn tay trìu mến. Chiếc quần em thình lình bị kéo xệ xuống ngang đùi. Bàn tay anh nhanh nhẹn chộp vào giữa, làm cho em nấc mình sung sướng. Và cứ thế anh mơn trớn trên vùng cấm của em. Em chỉ còn biết trân người lại hưởng từng cơn khoái lạc anh mang tới cho đời em.

Đến khi chiếc lưỡi phủa vào huyệt nhạy cảm của em, em mới biết rằng mình đã hoàn toàn trần truồng. Em bỗng run lên. Run như một con thỏ con sợ sệt. Mông cứ nảy lên mỗi khi anh đánh trúng vào yếu điểm, và hai tay em vò tấm ra giường nhàu nát. Anh lại thủ thỉ với em: "Em hãy thả lỏng tự nhiên ... không sao ... anh thương". Rồi anh bế em nằm ngang lại. Anh dùng hai tay khiển chân em ra hai bên. Anh khum xuống, đầu anh lại đặt vào giữa, hai tay anh hai bên. Rồi cứ thế ... cứ thế, anh cho lưỡi đánh liên hồi vào trong làm em mới biết cái mùi ân ái nó đẹp và hạnh phúc như thế nào. Quả như với khả năng kinh nghiệm của anh, một người phụ nữ bình thường vẫn thấy mình sung sướng hơn ai hết trên trần gian.

Sau khi em đạt được khoái cảm lần đầu tiên trong đời, anh mới từ từ cởi hết quần áo anh ra. Anh nhẹ nhàng ôm choàng lấy em, và từ tư thế nằm trên đó anh khéo léo đưa một phần thân thể anh vào người em. Anh làm rất nhẹ nhàng như sợ em đau, chắc anh nghĩ em vẫn còn trinh trắng! Và rồi chiếc giường cứ nhịp nhàng khua lên, em nghe từng tiếng đập hạnh phúc dâng trào dưới tấm thân to lớn và vòng tay gắn chắc của anh. Phút giây đó rõ ràng là phút giây làm vợ ! Anh đã tuồng vào những giòng chảy tinh yêu vào người em để chấm dứt một đêm khoái lạc, nhưng là một sự mở màn của những đêm khoái lạc triền miên sau này ...

Sau cái đêm sinh nhật đó em chính thức làm vợ anh. Tuy anh cũng đã biết em không còn trong trắng như anh tưởng nhưng không một lời hỏi han em vì sao. Có lẽ anh cũng hiểu tánh tình em ra sao, vì trước khi là vợ anh, đã có nhiều bạn bè độc thân của anh tới chơi và đã tỏ tình với em. Nhưng chưa bao giờ em cho anh biết con tim em luôn khóa chặt với mọi người, ngoài anh ra. (Mãi đến sau này em mới nói ra điều đó, anh chỉ cười thấu hiểu).

Cho đến nay, em càng yêu anh ấy nhiều hơn. Hơn mọi thứ trên đời. Vì anh thật sự là một người cha mẫu mực, một người chồng gương mẫu, luôn luôn đối xử tốt với em. Nên em không bao giờ có ý lường gạt anh điều gì cả. Duy chỉ một điều luôn thôi thúc trong lòng em, muốn nói, không bao giờ mở môi được. Chuyện em bị ông bác sĩ làm nhục ở Việt nam, anh vẫn chưa bao giờ được biết. Tuy anh đã biết em là một người vợ không còn trong trắng trước khi đến với anh, nhưng anh không hề biết đây là một tai nạn. Cái bí mật xảy ra tại phòng mạch bác sĩ QM, em đã phá đi cái bào thai, anh nào có biết, mất trinh đây với anh thật không phải em là hạng gái hư ! Cũng hy vọng anh đừng nghĩ vậy. Nỗi niềm này thật không biết chia sẻ làm sao với anh vì anh không bao giờ muốn nói tới.

Gần hai tháng nay, gia đình em, sau gần mười năm chung sống, lại đón nhân thêm một tiếng cười tí hon của thằng con trai của em và anh ấy. Nó giống anh ấy như khuông, cũng nghịch ngợm lắm. Lúc em sanh, nó cứ "giỡn" chồi thụt ra vô tới nửa ngày mới chịu ra, nên ông bác sĩ đành phải dùng cây mỏ vịt (số của em gặp mỏ vịt hoài) mở cửa mình em muốn rách luôn, mới lôi anh chàng ra được. Bây giờ, nhìn anh cười giỡn ôm con, ôn lại quá khứ bi đát xa xưa mà nước mắt em lưng tròng. Những gì em trao cho anh ấy mãi mãi vẫn không được trọn vẹn. Ôi, nỗi lòng này không biết có ai hiểu!

Hết

Giới Trẻ Ăn Chay Ngày Lễ Phật Đản

0 nhận xét
Trong ngày đại lễ Phật đản Phật Lịch 2556, hàng nghìn bạn trẻ tại Huế đã tìm đến những cửa hàng chay hoặc tự đi chợ về nấu mâm cơm chay để tịnh tâm, chiêm nghiệm cuộc sống theo quan điểm của đạo Phật.

Từ sáng sớm 5/5 (tức rằm tháng tư), quán chay Liên Hoa trên đường Lê Quý Đôn, TP Huế (Thừa Thiên - Huế) đã đông nghịt khách. Trong đó có không ít cô gái ăn vận giản dị gọi những món chay và thưởng thức một cách ngon lành. Giá cơm chay ở Huế khá rẻ, thường một đĩa 15.000 đồng, còn bún, lẩu chay thì cao hơn.

Với bạn trẻ xứ Huế, ăn chay là dịp cảm nhận những món ăn đạm bạc, vừa giúp bồi dưỡng sức khỏe vừa bảo vệ môi trường sống. Ảnh: Nguyễn Đông.

“Không phải đến ngày đại lễ Phật đản tụi em mới đi ăn chay mà việc này được duy trì trong gia đình vào mỗi dịp rằm, ba mươi hàng tháng và giỗ chạp”, bạn Văn Thị Lại, quê Phú Vang cho biết. Lại đã tìm đến những quán chay nổi tiếng ở Huế để học cách nấu. Đợt này do trời nóng nên cô quyết định đi ăn chay tại quán, chứ trước đây hầu như đều tự đi chợ mua thực phẩm về nấu theo khẩu vị riêng.

Với cô gái nhỏ nhắn Hoàng Thị Ngọc Anh, sinh viên ĐH Khoa học Huế, trước khi “tập” ăn chay, cô đã lên mạng tìm hiểu. Biết được việc này không ảnh hưởng đến sức khỏe mà ngược lại giúp sống lâu vì cơ thể được tiếp một lượng sinh tố và khoáng chất ở trong thảo mộc, tốt hơn nhiều so các chất bổ trong thịt và đặc biệt góp phần bảo vệ môi trường, Ngọc Anh đã quyết định mỗi tháng ăn chay ít nhất 5 lần.

“Lần đầu thực sự em không thích thú lắm nhưng ăn nhiều thấy hay hay và đôi khi cũng muốn thay đổi khẩu vị. Nhờ ăn chay mà em giảm cân hơn trước, eo cũng thon thả hơn”, Ngọc Anh bật mí. Lễ Phật đản lần này, Ngọc Anh đã rủ thêm gần chục bạn học về nhà nấu món chay. Cô gái tỏ ra nhanh nhẹn với cách chế biến những món từ rau, đậu phụ, khoai tây.

Đĩa cơm chay đạm bạc giá 15.000 đồng. Ảnh: Nguyễn Đông

Với bạn Bùi Thị Quỳnh Vy, quê Quảng Ngãi, ra Huế học đại học cũng là thời gian Vy “nghiền” món chay. Ở Huế ngày thường không quá khó tìm một quán ăn chay nhưng Vy thích nhất là được ăn tại nhà chùa do các bà và ni cô nấu. Bạn trai từ Vũng Tàu ra chơi cũng bị cô bạn “bắt cóc” lên chùa ăn chay.

Theo các nhà nghiên cứu, hơn 80% dân số Huế hiện nay theo đạo Phật. Từ thời xa xưa, nếp sống của vua chúa, quan lại đến thường dân đã sớm chịu ảnh hưởng của Phật giáo nên việc ăn chay bắt nguồn từ đó và được người Huế duy trì đến nay. Có những gia đình tập cho con ăn chay từ nhỏ và truyền thống ăn chay được giới trẻ duy trì.

Người Huế ăn chay không đơn giản là ăn những món không có thịt cá, mỡ động vật mà kèm theo đó là cả triết lý hội tụ các yếu tố âm dương, thiền tịnh, thể hiện lòng tôn quý và trân trọng sự sống. Mâm cơm không cần phải thiết kế nhiều món giả gà, giả heo như người dân ở nhiều thành phố nhằm kích thích thị giác mà bữa cơm chay càng đạm bạc càng tốt.